Cố Cảo Đình giúp cô cắt móng hai tay, xem xét bàn chân bị trẹo của cô.
Hoắc Vi Vũ cong lên ngón tay, nhìn mười móng vuốt của mình.
Cố Cảo Đình cắt cũng thật sạch sẽ a!
Một chút móng tay đều không có, cảm giác ngón tay ngắn một khúc, giống như là bị cạo trọc đầu.
Cô vừa tức vừa giận lại không thể làm gì, tinh đỏ mắt, mím chặc đôi môi,trừng mắt Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình thấy mắt cá chân cô sưng đỏ chút, nhíu mày xem cô, bá đạo nói: “Về sau không được mang giày cao gót, động chút té, cô bao lớn rồi!”
Này không được, kia không được, so thời điểm trường học quản vị thành niên còn nghiêm hơn.
Hoắc Vi Vũ một đấm đánh vào cánh tay cứng rắn của anh.
Cố Cảo Đình liếc mắt một cái tay cô, thâm u nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ cho dù muôn ngàn rách nát, dùng sức gõ cánh tay anh, phát tiết tính tình của cô.
Cố Cảo Đình không chút sứt mẻ, tùy tiện cô gõ.
Hoắc Vi Vũ đánh đau tay, ngừng lại.
“Tiếp tục, mềm như bông, một chút sức lực đều không có, Hoắc Vi Vũ, cô hẳn là tăng thêm rèn luyện.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cô cảm thấy chính mình là cỏ, đem chân từ trên đùi anh lấy xuống, không nghĩ cùng anh nói chuyện, sau khi xoay chuyển, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cố Cảo Đình liếc hướng cô.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào cô thở phì phò trên mặt, trong trắng lộ da thịt hồng, khuôn mặt tinh xảo, ba phần lạnh lùng, ba phần tươi đẹp, giấu ở lãnh diễm chính là bốn phần lửa nóng.
Anh nhớ rõ cô đêm đó nhiệt tình, rõ ràng là lần đầu tiên, lại làm anh cảm giác được cô chính là nữ nhân. Cô vặn vẹo vòng eo, giống như yêu tinh, làm anh nhịn không được muốn một lần một lần lại một lần.
Cố Cảo Đình cúi người, ở trên mặt cô hôn một cái.
Hoắc Vi Vũ mở to hai mắt nhìn, nhìn lên giống như phòng bị anh.
Anh cầm tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Nếu không bấm lòng bàn tay mình, không sơn móng tay, tôi cho phép cô để móng tay.”
“Tôi muốn mang giày cao gót.” Hoắc Vi Vũ nói chính là câu trần thuật.
“Sau khi chân khỏi, điều kiện tiên quyết là, không thể té nữa.” Cố Cảo Đình lui bước nói.
Hoắc Vi Vũ không rõ vì sao anh đột nhiên đổi lời nói lúc đầu.
Anh dựa vào gần quá, ánh mắt nóng rực.
Hoắc Vi Vũ đẩy anh ra.
Anh lại cầm tay cô đẩy anh, hướng tới trên môi cô hôn xuống.
Hoắc Vi Vũ theo bản năng lui lại.
Cố Cảo Đình dừng lại, ánh mắt nheo lại, cảnh cáo nói: “cô nếu lại trốn, đáp ứng vừa rồi toàn bộ hủy bỏ.”
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cô bất động, cô biết, anh nói hủy bỏ liền sẽ hủy bỏ.
Cố Cảo Đình đụng phải môi cô, cảm giác được mềm mại, lưỡi hồng dọc theo môi cô phác hoạ, hút một ngụm môi cô, như là ăn pudding ngon giống nhau, muốn đem cô nuốt vào trong bụng.
Chỉ là thân cô như vậy, anh có phản ứng.
Cố Cảo Đình nhíu mày, nhìn về phía cô.
Hoắc Vi Vũ xem anh nhíu mày, cho rằng anh lại không thể hiểu được tức giận, đánh đòn phủ đầu nói: “Tôi cái gì đều không có làm.”
Cố Cảo Đình buông cô ra, hỏi: “dì cả cô muốn tới mấy ngày?”
“Ba bốn ngày.” Hoắc Vi Vũ buột miệng thốt ra, ý thức được không đúng, lại sửa lời nói: “Không chuẩn, đôi khi năm sáu ngày.”
“Hôm nay là ngày thứ mấy?” Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ có loại dự cảm không tốt.
Ở trong hoàng cung cổ đại, nếu hoàng đế bắt đầu hỏi thăm một vị phi tử nghỉ lễ, vậy muốn thị tẩm.