“Ông cũng biết rõ điều tôi lo sợ là gì mà.” Thầy Khiêm đưa tay vào túi quần, sực nhớ đã bỏ qua bao thuốc lá ngoài xe thì lại thở dài.
“Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, ông đừng nghĩ quá nhiều, thôi tôi đi chuẩn bị đây, lát tới lịch diễn của tôi rồi.”
Thầy Khiêm gật đầu một cái, nán lại thêm vài phút để cho Tâm Dao thoả thích tìm hiểu.
Cô dọc cái này đến cái khác với sự cho phép của mọi người, có người chỉ cô kẻ mày, có người chỉ cô vẽ mặt hổ.
Cho tới khi cô nhìn thấy một tấm hình thấp thoáng sau tấm rèm đỏ, một thế lực nào đó thúc đẩy cô hãy vén nó lên.
Thầy Khiêm nhìn quanh, nhíu mày khi không thấy Tâm Dao ở đâu rồi vào lúc chứng kiến cô đẩy tấm rèm ra, ông không còn kịp thời để ngăn cản.
Bên trong là bức hình của vở nhạc kịch ‘Chuông Treo Thành Cửa’, người đứng chính giữa không ai xa lạ là ‘thiên biến vạn hoá’ Hà Nam.
Tâm Dao ngẩn người, biết rõ đây là quá khứ muốn giấu nhẹm của thầy Khiêm, nhưng bản thân vẫn cứ bị hút hồn vô đó.
Lúc này, thầy đã cất bước đến bên cạnh cô một cách chậm rãi: “Em thấy sao?”
“Ánh mắt của chú ấy quá có hồn.” Tâm Dao khẳng định một câu, sau đó mới rút tay lại để tấm rèm che đi bức hình đó một lần nữa.
Đêm hôm đó, Tâm Dao chìm vào giấc mộng, cô thấy bản thân đứng trên sân khấu, xung quanh là một mảng tối tâm, cả khán đài chìm vào im lặng, chỉ có tiếng độc thoại vang lên giữa không trung.
Đến khi tất cả ánh mắt mọi người hướng về cô, toàn thân đột nhiên bị ai điều khiển, tà váy lướt trên mặt đất tiến vào giữa sân khấu, nhảy lên điệu múa của một vũ công.
Ý chí vẫn còn đó nên tất nhiên cô cảm nhận được ánh mắt tán dương của mọi người, nhưng đây lại là vở nhạc kịch ‘Chuông Treo Thành Cửa’.
“Bước chân nhẹ lại một chút.”
“Eo cong thêm đi.”
“Đừng làm vẻ mặt vô hồn như thế.”
Ngay khi tiếng nhạc dừng lại, Tâm Dao nhìn vào cánh gà, trái tim giật thót lên chỉ vì người luôn săm soi từng động tác của cô từ đầu tới giờ là chú Hà Nam.
Chú không nở lấy một nụ cười nào, chỉ lẳng lặng để lại một câu: “Cần phải học nhiều đấy.”
Ngay sau khi chú Hà Nam biến mất, Tâm Dao bật mình dậy, th ở dốc từng cơn, mồ hôi ướt đẫm trán và lưng áo dù máy lạnh vẫn được bật ở nhiệt độ thấp.
Cố lấy lại bình tĩnh, cô nhìn ra ngoài trời, màn đêm vẫn đang xâm lấn toàn thành phố, đồng hồ tích tắc chỉ điểm ba giờ.
Cô đành nằm xuống, lần nữa ru bản thân vào giấc ngủ.
Thời gian cách cuộc thi cuối kì chỉ còn không quá một tuần, mọi người đều vô cùng cật lực để tập luyện, số lần Tâm Dao, Mai Thuỷ và Tuệ Khanh hẹn hò cũng ít hơn, nhưng họ vẫn nhắn tin để ủng hộ tinh thần nhau.
Ai cũng biết đây là khoảng thời gian quan trọng quyết định cho việc được lên lớp hay không, nên may mắn những thành phần xấu xa cũng thu liễm lại không ít, đồng lòng vượt qua tất cả.
“Tâm Dao, con uống cái chút canh ấm bụng đi, luyện tập nãy giờ cũng nhiều rồi.” Mẹ Triệu bưng vào một chén canh nóng, hơi thơm lan toả khiến bụng Tâm Dao réo lên.
Thông thường cô sẽ không ăn tối, nhưng những ngày tháng kịch liệt này khiến cô gầy đi trông thấy.
Ai nhìn mà không xót cho được.
Cô mỉm cười: “Cảm ơn mẹ, con có làm ồn tới mọi người không ạ?”
“Không hề, rất yên tĩnh.
Con nên ngủ sớm, ngày mai là bắt đầu kì thi rồi.” Mẹ Triệu khuyên bảo, nhẹ nhàng lấy khăn phụ lau đi mồ hôi trên cổ và trán của Tâm Dao.
“Vâng mẹ, con uống xong chén này sẽ đi ngủ ngay.” Tâm Dao nhoẻn miệng cười, tiếng ‘mẹ’ kêu lên càng lúc càng thuận miệng nhưng lại làm ấm lòng của cả hai con người.
______________________
Những ngày đầu tiên, Tâm Dao phải chống chọi với những bài thi lý thuyết của các môn tìm hiểu văn hoá khác.
May mắn kiếp này kịp thời bổ túc lại kiến thức, nếu không cô nghĩ cô có thể chết dần chết mòn vì nợ môn mất.
Tự tin làm bài thi, cô thích thú với tiếng lật giấy trong căn phòng yên tĩnh này, mùi vị của sự tập trung thật quyến rũ làm sao.
“Này, tụi mày làm bài được không?” Mai Thuỷ hẹn gặp Tâm Dao và Tuệ Khanh ở sảnh chính, nhanh chóng hỏi thăm tình hình.
“Cái câu này rõ ràng là tao chọn C, sao tao lại xoá rồi chọn lại B chứ.
Tao khùng rồi.” Tuệ Khanh vừa dò đáp án với Tâm Dao vừa tự mắng chửi chính mình, chỉ thầm cầu mong đủ điểm qua môn chứ không cần gì hơn.
“Tao cũng không chắc là tao làm đúng câu đó mà.” Tâm Dao an ủi bạn mình, sau đó nhìn Mai Thuỷ ra hiệu đừng nói thêm gì để xoa dịu tâm hồn Tuệ Khanh.
Lúc này, có giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau: “Mấy đứa thi sao rồi?”
“Chị Linh, chị làm bài ổn chứ?” Tâm Dao vẫy tay, nhưng rất nhanh đã nhíu mày khi thấy sau lưng của Thuỳ Linh đang có cái đuôi Nhật Hào theo sau, trên mặt còn chi chít vết thương.
Đợi chị ấy đến gần, cô hỏi nhỏ: “Chuyện này là sao thế chị?”
“Mặc kệ hắn, chị dẫn tụi em đi ăn giải khuây để mai chúng ta chốt một ngày qua ải thành công.” Thuỳ Linh ôm cổ ba cô em gái khoá dưới, sau đó kéo về phía quán đồ nướng, cũng không quên quay lại cảnh cáo: “Anh mà còn đi theo tôi, tôi sẽ nói với cha.”
Nhật Hào lập tức đứng lại, nghiến răng, một mặt hậm hực nhìn bóng lưng dần xa của vị hôn thê cũ, không kìm nén được nữa mà đá mạnh vào tường.
Hắn có chút nào thèm khát cái chức danh vô nghĩa đó, chả đụng được vào Thuỳ Linh tí nào mới là điều hắn nuối tiếc, nhưng dù sao bên cạnh vẫn còn rất nhiều mỹ nhân tươi ngon.
Có điều gia đình hắn lại không thấy vậy, chỉ vì chuyện của hắn bị lộ tẩy mà cổ phiếu rớt xuống không ít.
Các vết thương trên mặt Nhật Hào đều được ông Trịnh ban tặng.
Ông già đó bắt hắn phải làm lành với Thuỳ Linh bằng mọi cách, nếu không sẽ không để lại một tí tài sản nào cho hắn.
Tất nhiên những người anh em khác lập tức thêm dầu vào lửa, muốn hắn thật sự mất sạch tất cả.
Hắn không cam lòng.
Lấy lọ nước nhỏ trong túi quần ra, lần này hắn sẽ lấy lại tất cả.