Vĩ Thành dùng bữa xong vào lại phòng, quyết định xem xét tất cả sổ sách dạo gần đây của hải quân.
Không nói không rằng, máu nóng dồn lên não, tiếng lật giấy càng gấp rút và vang vọng như để anh trút giận.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên đánh thức lí trí của anh.
Võ Lương tiến vào, sóng lưng thẳng tắp: “Mọi người muốn tổ chức tiệc mừng đô đốc quay lại, với đây là bản báo cáo của từng buổi huấn luyện dạo gần đây.”
Võ Lương để xuống, nhưng bí mật gõ nhẹ lên mặt bàn để thu hút sự chú ý của Vĩ Thành rồi viết nhẹ lên bàn: “Có người nghe lén.”
Tiếp theo, một usb truyền bên dưới bản báo cáo rơi vào tay của Vĩ Thành như một trò ảo thuật.
Đúng lúc tiếng gõ cửa lại vang lên, người bước vào là phó đô đốc Đức Tiến.
Anh ta nở nụ cười không mấy đứng đắn, thân hình dựa vào tưởng một cách chán chường: “Sao đô đốc về mà không báo cáo gì với mọi người thế?”
“Phó đô đốc Đức Tiến hãy xem lại cách ứng xử của mình đi.” Võ Lương lên tiếng, sau đó quay sang nhìn Vĩ Thành: “Tôi ra ngoài trước.”
“Ồ, đi sớm thế, không muốn nói chuyện với tôi à.” Đức Tiến trả treo, chịu đựng cái liếc mắt không mấy thiện cảm của Võ Lương khi đi ngang mình.
Cánh cửa đóng lại, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng vài phút sau, họ nghe thấy tiếng đập bàn rõ lớn, cùng tiếng đạp của của Đức Tiến hậm hực đi ra ngoài.
Vĩ Thành vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh như chẳng có gì vừa xảy ra.
Anh tiếp tục xử lý giấy tờ, chợt tiếng đồng hồ reo lên khiến anh phải chú ý, vui vẻ cầm điện thoại lên, bấm một dãy số rồi chờ đợi người bên kia bắt máy.
Tâm Dao khịt mũi, đang cùng mẹ Triệu đắp mặt nạ mắt để giảm sưng, không hiểu bản thân vì sao lại nhiều nước mắt đến thế, chỉ mới xa có vài tiếng mà cô đã thấy nhớ anh không chịu nổi rồi.
Bầu trời ngoài kia dần chuyển mình về đêm, sắp hết một ngày cô không được gặp anh, nước mắt cứ ứ đọng ở khoé, vừa muốn rơi vừa muốn kiềm lại.
Điện thoại bất chợt vang lên, Tâm Dao lấy miếng dưa leo trên mắt xuống, nhìn thấy người gọi đến là ai thì lập tức bắt máy: “Anh ơi…”
Vĩ Thành nghe giọng có chút lạc đi của Tâm Dao thì cũng hiểu chuyện gì, lòng khẽ nhói nhưng vẫn mở miệng trêu chọc: “Ừ anh đây, mèo mít ướt vẫn đang làm nũng à?”
“Ai làm nũng chứ.” Tâm Dao phồng má, khiến mẹ Triệu có chút không nhịn được mà muốn chọc vào.
Bà nói vọng vào điện thoại: “Mẹ dỗ con bé vất vả lắm, mày đừng có chọc đấy.”
Vĩ Thành bật cười, truyền thẳng vào tai của Tâm Dao khiến cô thấy ngứa ngáy.
Đợi mẹ Triệu ra khỏi phòng, cô mới thủ thỉ: “Anh đi đường có mệt không?”
“Anh ổn, có điều công việc chất thành núi nên giờ mới nhớ để gọi báo về nhà.” Vĩ Thành ngả lưng ra ghế, lặng nhìn tấm hình chụp chung của anh và Tâm Dao, đưa tay khẽ vuốt nhẹ gương mặt cô cho bớt chút nhớ nhung: “Đừng buồn nữa nhé, anh sẽ cố gắng sắp xếp về sớm.”
“Em biết rồi.” Tâm Dao mỉm cười, đáy lòng lần nữa được lấp đầy: “Em chỉ còn một tháng hơn nữa là thi cuối kì, nên sợ cũng sẽ bận.”
“Không sao, chúng ta còn cả quãng đời để ở bên nhau, anh sẽ không bận đến mức phải bỏ bê em đâu.” Vĩ Thành nói một cách thâm tình, thậm chí còn có chút trêu chọc khiến Tâm Dao phải ngượng ngùng.
Hai người nói chuyện với nhau thêm một lát, mới chịu lưu luyến tắt máy.
Tâm Dao nằm bẹp xuống giường, cứ ôm lấy điện thoại như muốn cảm nhận hơi ấm của anh thông qua nó.
Trên chăn gối vẫn còn lưu lại mùi hương nam tính khiến cô yêu thích không thôi.
Thật mong đến ngày anh quay về.
_______________
Tâm Dao vừa bước vội trên đường, vừa cảm giác có gì đó kì lạ, dường như luôn có máy ảnh và đèn sáng chiếu vào mặt cô.
Nhưng cô không mấy quan tâm vì đêm qua không thể ngủ yên, dẫn đến sáng dậy trễ.
May mắn, quản gia Dương đã chuẩn bị sẵn đồ ăn từ sớm, còn đưa cho cô cơm hộp mà mẹ Triệu đã căn dặn khiến cô phải hôn lên má bà một cái rồi cảm ơn rối rít.
Cô vẫn phải trải qua một trận quà tặng từ các sinh viên khác rồi mới lên tới lớp được.
Lúc này, không ngờ tới có phóng viên còn thủ sẵn trước cửa lớp.
Họ chỉa máy quay và micro về phía cô:
“Cô là Tâm Dao, vợ sắp cưới của đô đốc Vĩ Thành đúng không? Xin cho chúng tôi hỏi cảm nghĩ của cô về việc giật chồng của chị mình?”
“Mấy người nói gì thế?” Tâm Dao nhíu mày, muốn xuyên qua họ để bước vào lớp nhưng đã bị ngăn lại.
“Cô nghĩ sao về việc tiểu thư Mỹ Ngọc nhậu xỉn vào đúng hôm cô làm lễ đính hôn vì thương nhớ đô đốc?”
“Chị ta uống xỉn?” Tâm Dao hỏi lại, bắt đầu ngờ ngợ ý đồ của đám người này.
“Cho hỏi là những thời gian tiểu thư Mỹ Ngọc chăm sóc đô đốc có phải đều bị cô giành hết không?”
Nhìn thấy Mỹ Ngọc lấp ló ở một góc, Tâm Dao nở nụ cười khinh thường, trả lời một cách từ tốn: “Đúng, tôi là vợ sắp cưới của đô đốc Vĩ Thành, mọi thứ hiện giờ vẫn rất tốt.
Mọi người trước khi hỏi tôi những điều này thì đã tìm hiểu kĩ càng tất cả mọi chuyện chưa? Từng tìm thấy bất kì hình ảnh nào chứng minh hay không? Tôi xin nhắc lại cho mọi người nhớ những gì mọi người nói, tôi đều có quyền kiện mọi người tội vu khống, đừng quên rằng chồng tôi đã làm việc với không ít nhà báo lớn vì chuyện này.
Tôi mong các vị hiểu rõ lợi hại của việc bị người khác dắt mũi, tránh rước hoạ vào thân.”
Những người phóng viên này nghe thế thì sợ hãi, họ tất nhiên đều liên tưởng đến cái hôm Vĩ Thành phát trực tiếp và sau đó các hãng báo lớn đều đồng loạt xoá bài và lên bài xin lỗi.
Còn họ giờ chỉ là những nhân viên trong các trang báo nhỏ nhoi, cũng không muốn mình mất đi công việc kiếm tiền này, nên lập tức rút lui.
Mỹ Ngọc ở một bên thấy thế thì tức đến phát điên, nhưng chỉ dám dậm chân rồi đi về lớp.
Tâm Dao liếc nhìn theo bóng lưng của Mỹ Ngọc, hiểu rõ ả vẫn sẽ không để yên chuyện này, nên khẽ đi sang một bên gọi điện cho mẹ Triệu kể sơ bộ về tình hình ban nãy, tránh phát sinh nhiều thứ ngoài tầm kiểm soát, gây bất lợi cho nhà họ Triệu.
Bà chỉ hỏi cô vẫn còn ổn không, sau đó bảo mọi thứ bà có thể lo liệu ổn thoả, rồi mới cúp máy.
Tâm Dao thở hắt ra một hơi, chưa kịp vào lớp thì đã bị bàn tay của Tuệ Khanh và Mai Thuỷ kéo ra ngoài.