“Hai đứa ngồi đi.” Văn Tứ lên tiếng, sau đó kêu phục vụ tới.
Tâm Dao và Thuỳ Linh gọi món, đợi người phục vụ đi khỏi mới nhìn Văn Tứ bằng ánh mắt e ngại.
Thuỳ Linh lên tiếng trước: “Anh có ổn không?”
“Tôi không sao.” Văn Tứ lắc tay, đêm qua suy nghĩ bất chợt ra ý tưởng nên lập tức thức trắng để lên kế hoạch cũng như gọi điện cho những người liên quan để được thông qua, trong đó có cả quản lý của Thuỳ Linh.
“Tôi đã nghe quản lý của tôi tường thuật lại, nhưng vẫn chưa nắm rõ được là anh muốn làm gì.” Thuỳ Linh hớp một miếng nước, sau đó nói ra ý chính.
“Tôi đã xem buổi trình diễn của hai em, nên tôi muốn hỏi nếu cả hai có dự định sẽ biến nó thành một đoạn nhạc phim ngắn chứ.
Một là đưa bài hát ra rộng rãi, hai là đánh dấu mốc cho sự xuất hiện của Tâm Dao.” Văn Tứ đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy đây không phải là một ý quá tồi, mượn danh tiếng Ngạn Hoa để đánh bóng Tâm Dao.
“Nhưng cái này đồng nghĩa làm lợi trên tên tuổi của chị Thuỳ Linh sao, em không đồng ý.” Tâm Dao lắc đầu, cô thích nghề múa không đồng nghĩa phải nổi tiếng, chưa kể là còn lợi dụng thanh danh của người khác thì càng gây sự khó chịu hơn, dù đây là việc không hiếm thấy trong giới giải trí.
“Được chứ, ngay lập tức lên kế hoạch quay liền đi.” Thuỳ Linh đáp một cách hí hửng, còn nhắn tin cho quản lý bảo rằng đã chấp thuận theo Văn Tứ, nên sẽ dời mọi lịch trình lại một tháng.
Tâm Dao ngồi một bên không kịp cho thêm chút ý kiến nào, chỉ có thể ở đó nhìn Thuỳ Linh và quản lý Tứ bàn bạc về mv ca nhạc.
Thuỳ Linh hỏi: “Nếu thế thì chúng ta phải kiếm thêm một diễn viên nam cho vai tướng quân.”
“Không thành vấn đề, diễn viên nam không thiếu, quan trọng là khi nào có thể bấm máy, nhất là vào thời gian hai đứa đang sắp thi.” Văn Tứ không lo lắng việc đấy, dưới trướng cậu chưa bao giờ có hai từ thiếu người.
“Em thấy sao, Tâm Dao?” Thuỳ Linh quay sang hỏi, với khả năng của chị ấy thì kì thi không mấy quan ngại, chỉ lo sợ cô không có thời gian.
“Nếu chị thấy ổn thì e không thành vấn đề gì đâu, kì thi lần này em cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cả rồi ạ.” Tâm Dao tất nhiên đi theo ý kiến của hai người họ, cô cảm thấy ban đầu hợp tác với Thuỳ Linh là một điều may mắn hơn bao giờ hết, thú thật cô khá e dè trong việc tiếp xúc với người mới.
“Được, vậy anh sẽ sắp xếp mọi thứ trong vòng hai ngày tới, kịch bản sơ bộ sẽ có sớm để đưa cho cả hai.” Văn Tứ đã lên kế hoạch rõ ràng trong một đêm nên những việc phía sau khá nhàn hạ.
Thế là chưa đầy hai ngày sau, mới tối ngày mai, Tâm Dao lẫn Thuỳ Linh đã nhận được kịch bản và trình tự quay được sắp xếp vô cùng rõ ràng và chuyên nghiệp đến mức quản lý của Thuỳ Linh còn muốn đi theo học hỏi.
“Mai sẽ là ngày bấm máy ở phim trường, em có chút căng thẳng, phải chi có anh ở đây…” Tâm Dao nằm dài lên bàn, giọng có chút nũng nịu với người phía bên kia đầu dây.
Vĩ Thành bật cười, trái tim như bị mèo vuốt qua nhẹ: “Tâm Dao của anh tài giỏi vậy, tất nhiên sẽ tạo ra sản phẩm chất lượng rồi.”
“Anh nghĩ thế thật à? Lỡ như em bị cứng ngắc trước máy quay thì sao?” Tâm Dao quen với việc múa trong phòng tập và vài ba lần trên sân khấu của trường, chứ chưa từng thử về mảng giải trí nào, khiến cô tìm hiểu khá lâu.
“Đó luôn là điều không thể tránh với người mới, nhưng em không phải là diễn viên chuyên nghiệp nên những việc đó đừng khiến em chùn bước.
Em thiên về múa dân tộc, làm tốt khả năng của mình như em đã luôn toả sáng trên sân khấu vậy.” Vĩ Thành dốc toàn tâm an ủi người con gái mình yêu, vừa không muốn thấy cô cực nhưng cũng không muốn vùi lấp tài năng của cô.
“Em hiểu rồi.
Đợi quay xong em sẽ gửi anh xem nhé.” Tâm Dao lấy lại ý chí chiến đấu, nói thêm vài lời rồi mới cúp máy.
Vĩ Thành hạ khoé môi, trở về bộ dáng nghiêm nghị thường ngày.
Anh nhìn xuống đống báo cáo, một tờ giấy đỏ nổi bật hiện lên, đó là cảnh báo cho vụ tội phạm đường biển dạo gần đây nhưng chưa có lời giải đáp nào, chúng thoắt ẩn thoắt hiện, không một chiến sĩ nào lường trước được, khiến tổn thất tăng lên đáng kể và nhận về sự trách phạt của cấp trên.
Vĩ Thành nhẹ nhàng đánh dấu lại vài thông tin, sau đó tắt đèn rồi leo lên giường, trước đó cũng không quên chạm nhẹ vào bức hình có mặt Tâm Dao.
Anh trằn trọc qua lại vài lần cho tới khi đôi mắt có phần nhức mỏi thì mới chịu dừng lại.
Hơi thở dần đều đặn hơn, anh chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc này, ngoài cửa sổ đột ngột có bóng người lướt qua nhanh chóng, khẽ chú ý động tĩnh bên trong phòng của Vĩ Thành nhưng không dám có thêm hành động hấp tấp nào, chỉ lẳng lặng khẽ đẩy cửa sổ nhìn vào, rồi sau đó khép lại và rời đi.
Hắn không để ý rằng người nằm trên giường bây giờ không phải đô đốc Vĩ Thành, chỉ lừ chiếc gối người được chuẩn bị sẵn.
Còn anh đã núp sau tấm màng che từ lúc nào, đôi mắt như báo phát sáng trong đêm tối, quan sát mọi hành động của kẻ đột nhập.
_____________
Tâm Dao được quản lý Tứ đưa đến phim trường từ khá sớm.
Cô choáng ngợp với độ rộng lớn cùng số đông nhân viên ở đây, không nghĩ mình sẽ được làm việc một cách chuyên nghiệp như thế càng khiến cô thêm phần hồi hộp.
Thầy Khiêm cũng biết tin này, nên đã soạn cho cô không ít kiến thức, cũng như một số động tác để phù hợp với kịch bản vì biểu diễn trên sân khấu khác hẳn lúc đưa vào một mv ca nhạc chuyên nghiệp.
Ban đầu, họ định mời thầy về cho Tâm Dao nhưng khi nghe đến đích danh thầy Khiêm, họ đều trầm trồ và quyết định mời cả thầy làm người hướng dẫn chính nhưng lập tức bị từ chối.
Kịch bản vẫn giữ nguyên nội dung ban đầu về tướng quân và người vợ kết tóc của chàng, nhưng Thuỳ Linh sẽ vào vai Mạnh Bà, chứng kiến phu nhân tướng quân nguyện ngàn kiếp đứng bên cầu Nại Hà chờ đợi bóng hình quen thuộc.
Tâm Dao khoác lên người trang phục chuẩn mực cổ trang, tóc búi cao cùng chút đường nét khiến đôi mắt thêm phần u sầu.
Hôm nay, họ sẽ quay cảnh phu nhân ở nơi quê nhà mòn mỏi chờ tin tướng quân thắng trận quay về.