Quân Hôn Ngọt Ngào: Kiều Thê Thần Y Của Lục Thiếu

Chương 10: Chương 10: cô ấy bị ốm





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCó lẽ vì Giang Dao cùng Lục Hành Tung kết hôn trong một thời gian dài, đến tận hôm nay mới biết vâng lời hắn, thuận theo ý hắn ngồi xuống bên cạnh, Lục Hành Tung trên mặt khó kìm được biểu tình kinh ngạc.

“Mẹ ở trong bếp rửa hoa quả, em uống chút nước cho họng thoải mái.” Lục Hành Tung duỗi tay rót cho Giang Dao cốc nước, sờ sờ phát hiện nước lạnh đứng ngay dậy một lần nữa đi phòng bếp đun nóng nước.

Mẹ Lục từ trong phòng bếp bê dưa hấu và nho đã rửa sạch đem lên thấy động tác của con trai mình, ở đời mấy người làm mẹ có mấy ai có thể thuận mắt nhìn đứa con phủng trong lòng bàn tay của mình đối với người phụ nữ khác cúi đầu khom lưng. Nói khó nghe quả thực giống con chó lấy lòng chủ nhân.


Mẹ Lục hừ một tiếng mới qua ngồi, quét mắt Giang Dao, trong lòng không thoải mái, con trai mình quá thích cô con dâu này, mẹ Lục một người làm mẹ trong lòng đều biết, nhưng cố tình, Giang Dao cô con dâu này đối với con trai mình lại không có nửa điểm quan tâm, vì thế nhìn đến cảnh này mẹ Lục trong lòng không biết hương vị gì.

“Trời nóng, uống nước ấm làm gì!” Mẹ Lục thì thầm nhỏ giọng nói, đem hoa quả để trên mặt bàn, mẹ Lục liền xoay người vào phòng bếp, một tay giật lấy cái cốc trong tay Lục Hành Tung ra, một bên trách nói, “Anh cũng thật chiều vợ, Giang Dao lớn như vậy, nó cũng không phải trẻ con ba tuổi? Chuyện gì đều phải anh duỗi tay đi làm? Anh về đến nhà đến miếng nước cũng chưa uống đi? Nhìn xem mồ hôi đầy đầu, người khác không đau lòng nhưng mẹ anh đau lòng! Anh đi bên ngoài chờ, vợ anh, mẹ anh phục vụ sẽ!”

“Mẹ, cô ấy bị ốm.” Lục Hành Tung có chút bất đắc dĩ giải thích, không nói thêm gì, hắn biết nếu tiếp tục đứng nơi này cũng không thể làm gì liền ra khỏi phòng bếp.

Ai cũng nghe được ý của mẹ Lục trách cứ Giang Dao, đều đã là một người vợ nhưng không làm hết bổn phận có quá nhiều điều chê trách. Sau khi nói xong bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách nói thầm con gái cùng con rể sao giờ này rồi còn chưa qua.

Nghĩ đến người người liền đến, mẹ Lục vừa nghĩ ngoài cửa liền vang lên tiếng động, bà ngó đầu hướng ra ngoài nhìn, vội vàng nói với Lục Hành Tung, “Chị gái và anh rể đã trở lại, còn không mau ra ngoài tiếp đón anh chị?”


Lục Hành Tung vừa nghe, cũng không nhúc nhích, nhưng ba Lục lại nói, “Còn không phải người ngoài, con gái con rể về nhà, tiếp đón gì mà tiếp đón.”

Giang Dao ngượng ngùng tiếp tục ngồi, chẳng qua cô vừa muốn đứng dậy, Lục Hành Tung liền duỗi tay ép cô ngồi lại trên ghế, “Khó chịu phải ngồi nghỉ ngơi thật tốt, đừng lộn xộn.”

Hắn chưa nói hết lời, Lục Vũ Tình cùng chồng chị vừa lúc mở cửa vào nhà.

Nhìn sắc mặt của chị lúc bước vào cửa liền biết không tốt.

Hiểu tính cách con cái không ai bằng người mẹ, mẹ Lục vừa thấy vội vàng quan tâm hỏi, “Vũ Tình, xảy ra chuyện gì? Sao lại tức giận?”


“Mẹ, mẹ đừng hỏi con, muốn hỏi, mẹ hỏi con dâu tốt của mẹ đi!” Lục Vũ Tình vòng qua mẹ Lục trực tiếp đi vào trong phòng khách nhìn, thấy ba người ngồi trên sofa lập tức đi về phía Giang Dao, giơ tay ném đồ vật đang cầm lên mặt cô.

Lục Hành Tung bị bất ngờ nên không kịp ngăn cản, nhìn thấy một phong thư đánh vào mặt Giang Dao rơi trên đầu gối cô, nàn da trắng nõn trên mặt Giang Dao bị góc phong thư xẹt qua đỏ một đường dài hắn trực tiếp đen mặt, chất vấn hỏi: “Lục Vũ Tình, chị làm cái gì!”

Ngay cả tiếng chị đều không gọi, trực tiếp gọi cả họ và tên cô, có thể thấy được Lục Hành Tung có bao nhiêu tức giận.

“Em là cái đồ ngu ngốc!” Lục Vũ Tình vừa nhìn thấy Lục Hành Tung bộ dáng như muốn xé xác mình liền tức giận, “Tại sao em không hỏi xem vợ tốt của em làm chuyện gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.