Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrương giám đốc nghe thấy không khỏi âm thầm líu lưỡi, không hổ là Lục gia tiền nhiều, cái váy hơn tám trăm, nói lót ổ chó liền lót ổ chó, quả nhiên chó Lục gia so với người bình thường đều quý giá hơn.
Tuy nhiên, Trương giám đốc không hề nghi ngờ lời nói của Lục Hành Tung, Lục gia quả thật rất nhiều tiền.
Tính tình Lục Hành Tung, Trương giám đốc có nghe qua, thích thanh tĩnh, không thích người ở bên tai ồn ào nhưng xem ra hiện giờ Lục thiếu rất sủng vợ, phát giận lớn như vậy tất nhiên bởi vì người chịu uỷ khuất là vợ hắn.
Nghĩ vậy, Trương giám đốc cảm thấy từ hôm nay trở đi, hắn cầm đem hình ảnh người Lục gia phân cho nhân viên công ty xem, làm bọn họ nhận rõ người Lục gia bất kể ai đều không thể đắc tội, đặc biệt là Lục Thiếu. Ở Lục gia hắn là người khó đối phó nhất, hơn nữa ở Bắc Kinh còn là một quan quân.
Lục gia có tiền, Lục Thiếu có tiền, hắn ở Bắc Kinh kết giao không ít quyền quý, nếu chọc giận Lục Thiếu, hắn muốn đóng cửa một trung tâm mua sắm nào đó, nói không chừng chỉ là vài câu nói chuyện.
Sau khi trả tiền, Lục Hành Tung cầm tay Giang Dao lên thẳng tầng 3, Giang Dao nhìn Lục Hành Tung tay cầm túi giấy, lại lặng lẽ nhìn biểu tình trên mặt hắn, bất đắc dĩ thở dài, “Lục Hành Tung, anh cái đồ phá sản này, tám trăm ngàn, vạn nhất em mặc không vừa, thật cầm đi lót ổ chó? Trong nhà không thiếu tiền, nhưng cũng không thể tiêu như vậy.”
“Em đau lòng?” Lục Hành Tung tay cầm túi giấy run lên, “Em cứ yên tâm, anh có đủ khả năng nuôi em.”
“Hiện tại tiêu là tiền của ba mẹ, anh ở bồ đội tiền lương cũng không nhiều lắm.” Giang Dao nói, “Cho nên, không thể tiêu như vậy.”
Lục Hành Tung bước chân dừng lại, suy nghĩ vài giây hỏi, “Em đang nghi ngờ năng lực của anh? Em cảm thấy không có ba mẹ, anh không nuôi nổi em?”
Giang Dao liên tục lắc đầu, “Không phải, không phải.” Cô chỉ cảm thấy, không thể tiêu loạn tiền của người khác.
Vài giây sau, Lục Hành Tung nhếch miệng cười, “Sau khi học xong cấp 3 anh không có xin tiền người nhà, cho nên em cứ yên tâm, hiện tại anh tiêu tiền đều là của anh.”
Thấy Giang Dao bán tính bán nghi Lục Hành Tung mới giải thích, “Tiền lương bộ đội đích xác không nhiều lắm, nhưng anh có thu nhập khác, nếu em muốn biết, quốc khánh đi bồ đội gặp anh, anh sẽ nói hết cho em nghe.”
“Tiền thưởng? Hối lộ? Tiền đen thu vào?” Phản ứng đầu tiên của Giang Dao chính là như vậy, sau đó cô lại lắc đầu, ngẫm nghĩ, “Anh không phải người như vậy.”
Lục Hành Tung có chút tức cười giơ tay vỗ vỗ đầu cô, “Trong đầu nghĩ lung tung rối loạn cái gì? Thật muốn biết, quốc khánh tới bộ đội tìm anh là được.”
Giang Dao bĩu môi, “Đừng cho là em không biết anh đang dụ dỗ em đáp ứng, mục đích của anh chính là muốn dịp quốc khánh nghỉ dài ngày đến bộ đội thăm anh, em mới không mắc lừa.”
Lục Hành Tung chính là một con hồ ly, Giang Dao không thèm tin lời hắn nói, nói đường hoàng là giải thích cho cô nghe, kỳ thật mục đích chính là muốn ngày quốc khách cô đi thăm hắn, mới không phải giải thích cho cô nghe.
Lục Hành Tung không nói gì, mục đích của hắn chính xác là như thế.
Bởi vì ngày mai hắn phải quay lại bộ đội, nhưng bây giờ đã vô cùng luyến tiếc rời nhà, hoặc nói đúng hơn là luyến tiếc rời khỏi Giang Dao.
Hắn muốn ngày quốc khánh Giang Dao đi bộ đội thăm hắn, nhưng lại không tìm ra lý do để cô đi.
“Em sẽ đến.” Lục Hành Tung chỉ có thể khẳng định ngoài miệng, rồi xem vẻ mặt Giang Dao.
“Em mới không thèm đi.” Giang Dao hừ một tiếng, ngẩng đầu bước về phía trước, đem Lục Hành Tung bỏ lại phía sau lưng.
Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể bước nhanh theo kịp cô, thầm nghĩ, hắn vẫn là có điểm nôn nóng.
Mối quan hệ mới phá băng, hắn đợi không được rất gấp gáp đi hun nóng nó.