Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânVợ à, nhiều năm như thế, anh vẫn luôn không ngừng viết thư cho em, chẳng để ý trong bảy năm qua chỉ thu được hai lá thư hồi âm. Dù vậy anh cũng rất hạnh phúc, hai lá thư kia là lúc em vào đại học gửi cho anh. Đến giờ anh vẫn còn cất giấu, thường xuyên lấy ra đọc.
Vợ à, anh đi rồi, từ nay về sau em không phải sợ anh mặt dày mặt dạn đi theo em. Em đi hướng Nam anh đi nam, em trốn huướng Bắc anh truy Bắc, từ nay về sau trời Nam đất Bắc, em nơi nào đều có thể đi, thực xin lỗi, bởi vì anh làm em trốn vào trong núi.
Vợ à, chờ em nhận được lá thư này không biết lúc nào, cũng không biết em bao nhiêu tuổi, nếu em còn trẻ, vậy tìm một người đàn ông yêu em gả cho hắn, đừng lo lắng, anh sẽ ở trên trời chúc phúc cho em cũng sẽ giúp đỡ em nhìn hắn không cho hắn bắt nạt em. Nếu hắn làm em buồn, bắt nạt em, em đến trước mộ nói cho anh, anh biến thành quỷ cũng muốn giết chết hắn!
Nếu em đã già rồi, nếu chúng ta có con, vậy làm con của chúng ta chăm sóc em thật tốt. Nếu không có con, em hãy tìm một người đối với em thật tốt chiếu cố em lúc già. Hoặc là về nhà đi, các anh trai đều thương em, làm anh trai chăm sóc em, anh sẽ càng yên tâm hơn.
Vợ à, kỳ thật, nghĩ đến một ngày nào đó chết đi, sẽ không được nhìn em, anh rất sợ hãi, dù biết đây là trách nhiệm của một người lính, chính là đặc biệt không bỏ được em.
Làm sao bây giờ vợ ơi, anh rất thích rất yêu em! Nhìn vào cái chết của anh, có thể hay không cho anh chơi xấu một lần, đời người nếu thực sự có kiếp sau, kiếp sau, em có thể lại làm vợ anh được không? Kiếp sau, chúng ta cùng sống với nhau? Không cần lại tách ra xa vậy, một lá thư phải gửi trong một thời thật dài, thật dài.
Mặc kệ như thế nào, em đều phải sống tốt, tự chăm sóc bản thân, làm những điều khiến em hạnh phúc.
Thân gửi, chồng yêu vợ, Lục Hành Tung.
***
Xem xong thư, Giang Dao đã bật khóc, những giọt nước mắt từng viên một rơi trên lá thư, rơi trên mu bàn tay, trái tim bóp chặt đau đớn, cảm xúc dựng lên trong lòng tức khắc sụp đổ.
“Lục Hành Tung, thực xin lỗi, em đều không biết em đối với anh quan trọng như vậy, em vẫn luôn cho rằng, anh và em đều giống nhau, đều là người bị hại bị ép duyên, đoạn hôn nhân này, danh xưng vợ chồng đối với chúng ta mà nói đều là gông xiềng, đều là gấp không chờ nổi muốn thoát khỏi nó.”
Cô chống lại cha mẹ không quan tâm đến nguyện vọng đã an bài cuộc hôn nhân này. Những gì cô kháng cự chính là một cuộc hôn nhân sắp đặt, lại không phải kháng cự Lục Hành Tung!
Dòng chữ kia, chồng yêu vợ, Lục Hành Tung, giống như con dao đâm vào ngực cô.
Giang Dao ơi Giang Dao, mày có biết, mày mất đi, điều mày không quý trọng rốt cuộc là cái gì không?
Là tình yêu của hắn, là sự chăm sóc và yêu chiều của hắn!
Lục Hành Tung ở trong lòng cô, trước sau là một người đàn ông trầm mặc nặng nề ít lời quá mức. Trước lúc gả cho hắn, cô gặp qua hắn chỉ liếc mắt một lần, cô dùng phương thức của cô kháng cự họ, chống cự cho cha mẹ nhìn, để họ thấy, hạnh phúc trong miệng bọn họ là cái gì, như thế nào là hạnh phúc.
Nhưng cô sai rồi, cô sai mười phần rồi!
Cô nghĩ, đời này cô không thể gặp gỡ người đàn ông nào yêu cô, quý trọng cô, sủng ái cô, cô chưa từng nghĩ, người đàn ông này đã sớm thuộc về cô, là cô, ngu ngốc chạỵ, ngu ngốc trốn, ngu ngốc bỏ qua.
Phong di thư này được Lục Hành Tung viết cách đây bốn năm, Giang Dao khóc không thành tiếng, vì cái gì, hắn làm cô rõ ràng nhưng lại phải dùng phương thức thống khổ đau đớn như thế.
Cô cho rằng chỉ là cuộc hôn nhân sắp đặt không có tình yêu, thì ra là hắn hao hết tâm tư có được cô, đoạn hôn nhân này, người không có tâm nhất chính là cô.
Nếu, đời người thật sự có kiếp sau, chỉ bằng một đời mười năm tình cảm này, cô cũng nguyện ý đi thử một lần, đáp lại tình yêu của hắn.