Quân Hôn Ngọt Ngào: Kiều Thê Thần Y Của Lục Thiếu

Chương 87: lo lắng cho anh như vậy





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Buổi sáng hơn 5 giờ, mẹ cũng dậy sớm quá.” Giang Dao tỉnh lại rồi loay hoay ngồi dậy, xoa xoa mắt dùng chân đá đá người phía dưới vẫn nằm nguyên tư thế cũ không nhúc nhích, thúc giục gọi Lục Hành Tung, “Dậy thôi, đợi chút anh về nhà với mẹ ngủ bù, sau khi ăn cơm trưa rồi lại vào thăm em, nói chông chừng buổi chiều em có thể về nhà rồi.”

Lúc không có người ở bên cạnh Giang Dao sẽ rất tự nhiên với hắn, nhưng cô không thể tự nhiên không coi trưởng bối ra gì mà làm những hành động thân thiết yêu thương.


Lục Hành Tung nhìn người không ngừng đuổi hắn về nhà, hắn thật sự nghe lời cô tỉnh dậy nhưng không về nhà như cô mong muốn. “Mẹ, bệnh viện có con là được, mẹ cứ về nà đi, buổi chiều nếu cô ấy được xuất viện con sẽ gọi điện cho mọi người, mẹ bảo tài xế qua đón bọn con là được.”

Mẹ Lục làm sao có thể không hiểu suy nghĩ của con trai bà, bởi vì Giang Dao bị thương mới được về mấy ngay, lại vội vàng bận việc nên cũng chỉ có thời gian ở bên cạnh vợ, tất nhiên nó muốn được ở riêng.

Mẹ Lục cười cười gật đầu, “Được, vậy cơm sáng mẹ đặt ở đây, các con nhớ rõ phải ăn, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà.” Nói xong, mẹ Lục không lưu luyến rời khỏi phòng bệnh.

“Anh thức một đêm đi đường, còn không nghỉ ngơi tốt, tại sao không về nhà ngủ bù?” Giang Dao ở trên giường bệnh nhìn chăm chú vào Lục Hành Tung, “Giường ở bệnh viện rất nhỏ, ban ngày còn có chút ồn, ở đây làm sao có thể nghỉ ngơi cho tốt được.”

Lục Hành Tung không trả lời, hắn đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi sau đó quay lại ngồi cạnh cô ở chiếc ghế bên cạnh giường, lấy đồ ăn sáng mẹ Lục nấu mang đến.


Giang Doa thấy hắn ở cạnh, lại bắt đầu nhắc nhở, “Ăn xong cơm sáng anh về luôn nhà đi.”

Động tác trong tay Lục Hành Tung bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía Giang Dao, muốn nhìn cô có thể nhắc mãi một chuyện đến bao giờ, càng nói càng hay say hắn dứt khoát ngồi thẳng người, giống như học sinh đang nghe giảng, rất nghiêm túc.

Giờ phút này không khó để nhìn ra, vè mặt Lục Hành Tung không có nửa điểm thiếu kiên nhẫn vì bị người phụ nữ bên cạnh lải nhải, ngược lại có thể mơ hồ nhìn thấy ý cười của hắn.

Hắn đem ghế ngồi kéo dịch về phía trước, sát Giang Dao hơn một chút, Giang Dao thấy hắn như vậy liền câm nín không nói gì.

Nhắc mãi người này quá không thú vị, hắn không hé răng cũng không tức giận, lại không đáp ứng chỉ mà chỉ nhìn cô chằm chắm, nhìn đến chính cô cũng cảm thất mình quá lải nhải, không nói được nữa.


“Giang Dao...” Lục Hành Tung bỗng nhiên mở miệng thì thầm gọi cô, giọng nói có chút trầm thấp, “Em như vậy chỉ vì lo lắng anh ngủ không đủ giấc?”

Không đợi Giang Dao đáp lại, hắn đứng lên một tay đè chặt đầu cô sau đó cúi đầu dán xuỗng, chuẩn xác chiếm hữu đôi môi của cô. Nụ hôn này, có chút gấp gáp, hai làn môi chạm nhau, hắn nhẹ nhàng xâm chiếm môi cô, gấp gáp không chờ nổi tham nhập, quấn lấy cái lưỡi ngon ngọt của cô, lại phảng phất vội vàng đòi lại gì đó. Hắn kéo người cô về phía mình, nhưng sợ vết thương trên lưng cô nên hắn cũng chỉ dám lôi kéo cánh tay cùa cô mà thôi.

Giang Dao không biết Lục Hành Tung vội vàng điều gì, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm trạng nóng vội của hắn.

Cô có chút vụng về đáp lại nụ hôn này của hắn, hai người dựa vào nhau thật gần, thật khía, thân thiết đến mức trong tầm mắt cô chỉ nhìn được hắn mà không thể dung nhập những điều khác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.