Thẩm Thanh Song khẽ kéo tay anh ra, nhẹ nhàng nói: "Hướng Dương, chúng ta bây giờ còn quá trẻ, em mới 18 tuổi, còn anh mới 19 tuổi, con đường phía trước còn rất dài, chúng ta cần phải cố gắng và phấn đấu nhiều hơn nữa mới có thể sống tốt, hiện giờ không phải lúc nói đến chuyện tình cảm, xin lỗi anh! Em phải về nhà rồi, tạm biệt! "Thấy Thẩm Thanh Song từ chối không chút do dự, nhìn bóng lưng dứt khoát của Thẩm Thanh Song, Bạch Hướng Dương chỉ cảm thấy trái tim của mình chậm rãi bị bao vây bởi một thứ gọi là tuyệt vọng.
Lần này, Thẩm Thanh Song sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh, sẽ không bao giờ ở bên anh nữa.
Nghĩ vậy, hai chân của Bạch Hướng Dương lập tức mềm nhũn ! Trước cửa sổ kính trong suốt trong phòng khách xa hoa, bà Bạch nhìn con trai nhà mình vì Thẩm Thanh Song mà trở nên yếu thế và bất lực, bà ta tức giận dậm chân.
Bà ta cũng bất chấp tất cả chửi thề, "Con khốn này muốn vào cửa Bạch gia chúng ta sao, đừng mơ! Ông thử nói xem, cô ta đã cho Hướng Dương nhà ta ăn bùa mê thuốc lú gì để Hướng Dương si mê cô ta như vậy?”Bạch Chính Phong nhàn nhạt liếc bà ta một cái, "Đừng tự cao tự đại, con trai của bà không chừng còn không xứng với Thẩm Thanh Song đâu!”Bà Bạch quay ngoắt đầu lại, tròn xoe mắt nhìn chồng, nghiêm nghị hỏi: "Bạch Chính Phong, ý của ông là gì? Sao ông lại nói con trai mình như vậy? Cô ta chỉ là đồ nhà quê, Hướng Dương nhà ta tốt như vậy, chỗ nào không xứng với cô ta? "Bạch Chính Phong liếc nhìn bà ta một cái, "Bà cái gì cũng tốt, nhưng lại không có mắt nhìn người! Tôi thường nói với bà, đừng khinh thường người khác, cho dù hôm nay đối phương là ăn mày, ngày mai cũng có thể trở thành phú ông, đối xử tốt với người khác có gì không tốt? Bà thích khoác lác, tự cao tự đại, bà cho rằng Bạch gia lợi hại, vô địch thiên hạ sao? Bà tỉnh lại đi! Chúng ta chỉ có chút mặt mũi ở Hải Thành này, ra khỏi Hải Thành, bà nghĩ có ai nhận ra bà sao?”Bà Bạch bị ông Bạch mắng, ngực trùng xuống, sắc mặt xanh mét.
Nhưng Bạch Chính Phong vẫn tiếp tục nói, "Bà nhìn lại Thẩm Thanh Song đi, vừa mới tiến vào nhà chúng ta, phong thái và biểu hiện của cô nhóc, bà cho rằng cô nhóc sẽ luôn bình thường như vậy sao? Lúc bà mười tám tuổi liệu có được như người ta không? Chẳng lẽ bà không cảm thấy kỳ quái sao?”Trong lòng bà Bạch bị chấn động, từ từ suy nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của Thẩm Thanh Song, cho dù không cam lòng, không tình nguyện, không muốn thừa nhận, nhưng bà ta cũng khong thể phủ nhận đánh giá của Bạch Chính Phong về Thẩm Thanh Song.
Nói thật, nếu hôm nay bà không phải mẹ của Bạch Hướng Dương, bà cũng sẽ cảm kích Thẩm Thanh Song này!Khí chất trên người Thẩm Thanh Song quả thật không thể xem thường.
Có lẽ cô gái đó thực sự có thể tạo ra sự khác biệt trong tương lai.
Nhưng điều này có liên quan gì đến bà ta?Khi Thẩm Thanh Song phất lên, chắc đóa hoa này cũng đã héo tàn, không chừng con trai bà và con gái thị trưởng đã sinh con rồi.
Thẩm Thanh Song vừa rời khỏi biệt thự thì gọi taxi trở về biệt thự số 9 ở Long Viên.
Biệt thự số 9 ở Long Viên là nhà trên danh nghĩa của cô.
Nói một cách chính xác, đây là ngôi nhà của Tiêu Trì Phong, chỉ huy quân sự được cha cô giao phó để giám sát cô.
Chỉ là, chỉ huy quân đội giám sát cô luôn là một con rồng bí ẩn.
.