Mục Vũ Phi lườm Doãn Tiểu Nhu một cái, nói vẻ tức giận: "Cô thì biết cái gì? Tôi vừa nghĩ tới ở bên người Vũ Thiên sẽ có một cô y tá xinh đẹp, hơn nữa dáng người lại cực kỳ nóng bỏng, tôi đây liền cảm thấy như đang ở trong cơn giận dữ vậy!"
Xuân Nguyệt che mặt mình lại, "Xin nhờ đi, chị nghĩ muốn đi là cứ đi thăm anh ấy thôi, cần chi phải tìm cho mình tìm nhiều lý do như vậy để lấy cớ chứ?"
Âu Văn Phú cười không thể ức chế, phảng phất như là nghe được tiếng chê cười của cả đám người vậy, "Ha ha, người nào không biết Vũ Thiên là một người có đủ tiêu chuẩn đàn ông tốt nhị thập tứ hiếu kia chứ? Anh ấy mà xảy ra chuyện ngoại tình được sao? Cô thật sự là khôi hài quá đi? !"
Mục Vũ Phi đã nói là làm, mà làm đúng loại hình tiêu chuẩn luôn.
Cô về nhà liền bắt đầu thu thập hành lý, rồi sau đó lập tức đi đến trường học để xin phép cho bọn nhỏ nghỉ học.
Giáo viên chủ nhiệm lớp kinh hãi đến mức cằm cũng muốn rơi hết.
Đây chính là mẹ của hai đứa trẻ kia sao? Nói cái gì mà muốn mang đứa nhỏ đi là liền mang đứa nhỏ đi luôn, như vậy? Không muốn học nữa à?
Ông cụ Vũ cũng thấy kinh ngạc không thôi.
Cô cháu dâu này của ông bây giờ lại định muốn náo loạn làm trò ma quỷ cái gì nữa đây? Đột nhiên quyết định, rồi sau đó cũng không cần chú ý đến mọi người phản đối thế nào, cứ quyết định thực thi hành động "Ông nội, cháu muốn đi thăm Vũ Thiên, cháu muốn đi gặp anh ấy! Cháu muốn đi! Nhất định là phải đi! Hiện tại cháu sẽ đi! Sẽ đi ngay lập tức!" Mục Vũ Phi nói, biểu cảm đầy sự kiên định.
Ông cụ Vũ bị Mục Vũ Phi chọc cười.
Cô muốn đi thì đi, không phải là đều đã quyết định rồi sao? Hơn nữa lại còn nói cường điệu nhiều như vậy, giống như là một đứa trẻ con vậy.
Tất cả lời nói còn không phải là chung một cái ý tứ hay sao? Bất quá tuy rằng ông cụ Vũ có kinh ngạc, thế nhưng ông cụ cũng không hề phản đối.
Dù sao bọn họ là vợ chồng, một bên gặp nạn, bên kia rất cần thiết cần phải ở bên cạnh người là đương nhiên.
Ông cụ Vũ cười cười, nói một câu "Vậy thì chuyện của Vũ Thiên liền xin nhờ đến cháu rồi." Như vậy chính là ông cụ Vũ đã ngầm đồng ý rồi.
Mục Vũ Phi cao hứng liền dẫn dắt bọn nhỏ chạy tới sân bay, quả thực là một khắc cô cũng không chịu chậm trễ.
Mà bọn nhỏ nghe nói có thể đi thăm ba ba thì cũng cực kỳ cao hứng.
Từng câu từng chữ thảo luận đều hưng trí bừng bừng, rằng khi gặp ba ba thì phải nói những gì.
Bối Bối nói, nếu như cậu mà nhìn thấy ba ba, thì nhất định cậu sẽ phải tặng cho ba ba một nụ hôn nóng bỏng.
Tốt nhất là cách thức hôn lưỡi đúng tiêu chuẩn, giống như ở trên ti vi đã diễn đó.
Ở trên ti vi không phải đã nói rồi đó sao, đó là một phương thức biểu đạt tình yêu tốt nhất.
Mục Vũ Phi gõ vào đầu của cu cậu một cái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị, nói: "Chờ đến sau khi con trở về nhà rồi, con liền không được phép xem ti vi nữa!"
Vũ Ngôn co rúm người lại ôm chặt lấy Bảo Bảo, nhìn bộ dáng Bối Bối khóc không ra nước mắt, cũng đành lực bất tòng tâm.
Thật sự mẹ rất giống như lời mà ba ba của bọn chúng đã rằng nhau, mẹ chính là cọp mẹ trong núi, sau khi xuống núi là liền bắt đầu làm hại tứ phương rồi!
Đi theo mấy mẹ con không có thêm người nào khác nữa.
Ảnh tử đã cùng đi đến nước A cùng với Vũ Thiên rồi.
Lãnh Phong hiện tại cần phải giúp đỡ quản lý gia nghiệp của nhà họ Hứa.
Hơn nữa Mục Vũ Phi cũng muốn cho Vũ Thiên một sự kinh ngạc, cho nên cô cũng không mong muốn có người đi theo hoặc là thông báo trước cho anh.
Mấy mẹ con bọn họ xuống máy bay liền một khắc không ngừng lại, lập tức chạy tới bệnh viện.
Đến bệnh viện bọn họ hỏi một người phụ nữ có bộ dáng như một y tá về phòng bệnh của Vũ Thiên.
Y tá nọ đánh giá cô nửa ngày rồi mới nghi ngờ nói rằng, khu vực phòng bệnh của Vũ Thiên là thuộc loại phòng bệnh VIP cao cấp.
Ở đó cũng không cho phép những người ngoài không có liên quan đến thăm hỏi.
Mục Vũ Phi liền vui vẻ nói cho người phụ nữ kia biết bọn họ là người nhà của Vũ Thiên.
Cô hy vọng có thể gặp anh một lần.
Thế nhưng cô vừa nói dứt lời thì cũng không được vị y tá kia tán thành.
Ngay tại thời điểm mấy người còn đang giằng co không dứt, thì Ảnh tử xuất hiện ở trong hành lang bệnh viện.
Vài năm nay Ảnh tử sống ở bên cạnh Vũ Thiên, đã sớm được rèn luyện thành con người nhanh nhạy.
Vừa mới nhìn thấy người của hai phe đang giằng co, anh ta lập tức liền hiểu rõ ngay là chuyện gì đã xảy ra.
Anh đi lên phía trước hơi cong người hướng về phía Mục Vũ Phi nói: "Thiếu phu nhân, ngài đã tới."
Mục Vũ Phi âm thầm giơ ngón tay cái lên với Ảnh tử.
Bởi vì Ảnh tử đã dùng tiếng Anh để nói.
Rõ ràng là Ảnh tử đang muốn chấn chính cái cô y tá mắt đang mở trừng thật lớn, miệng há hốc ra.
Mọi người gần như là đang lo lắng rằng rốt cuộc cô ta sẽ không thể ngậm miệng lại được rồi.
Mục Vũ Phi liếc mắt lườm cô y tá kia một cái, rồi sau đó liền gật gật đầu nói đối với Ảnh tử: "Đưa tôi đo đến phòng bệnh của thiếu gia đi."
Ảnh tử vươn tay để cho Mục Vũ Phi đỡ lấy, liền dẫn theo cô đi về hướng thang máy.
"Biểu hiện không tệ!" Mục Vũ Phi nói tán dương.
Vì mục đích bảo vệ.
Ảnh tử nhe răng cười, nói vẻ rất đắc ý: "Vậy ngài cũng không nhìn một chút xem tôi là ai chứ!".