Vũ Thiên lẳng lặng yên tĩnh nằm ở trên giường bệnh.
Cả người anh cắm đầy ống dẫn, trên gương mặt tái nhợt, trắng bệnh như tuyết mang mặt nạ chụp dưỡng khí.
Tuy rằng hô hấp của anh đã ổn định có nhưng hơi thở có chút mỏng manh.
Trên máy giám sát nhịp tim của anh hiển hiện rõ cho thấy, nhịp tim đập của anh hơi có chút chậm, nhưng mà vẫn ương ngạnh nhúc nhích như cũ, tựa như đang giãy giụa, vật lộn đọ sức với tử thần vậy.
Mục Vũ Phi vươn ngón tay ra day nhẹ, chạm nhẹ vào ngón tay của Vũ Thiên.
Những ngón tay thon dài hữu lực của anh đã hoàn toàn không còn theo bản năng, trở lại liền nắm giữ lấy tay cô giống như trước kia nữa.
Mà, lúc này chúng chính là lẳng lặng nằm yên để mặc cho Mục Vũ Phi vỗ về chơi đùa.
Mục Vũ Phi lật lại bàn tay của Vũ Thiên lên, dùng đầu ngón tay của mình men theo những đường vân tay của anh.
Đường vân tay trên lòng bàn tay của Vũ Thiên rất rõ ràng.
Đường vân sự nghiệp lẫn đường vân tình yêu, đường số mệnh đều chỉ là một đường thẳng thật dài, phảng phất như là kéo dài mãi không thôi, tới chỗ các đường vân tay giao nhau, rồi vượt ra ngoài vậy.
"Anh xem này, đây là đường số mệnh của anh nhé! Đường số mệnh của anh so với em thực sự dài hơn rất nhiều đấy.
Trước kia em còn nói, khi nào già đi, chúng ta sẽ giống như những người già bình thường khác, cụ bà dắt díu tay cụ ông cùng nhau đi khắp nơi nơi.
Hiện tại xem ra cụ ông phải dắt díu tay cụ bà đi rồi."
Mục Vũ Phi lầm bầm nói chuyện cùng Vũ Thiên.
Nói xong câu nói, nước mắt cô liền chảy xuống.
Cô vùi gương mặt của mình ở trong lòng bàn tay của Vũ Thiên, giọng nói đầy bi thương nhưng lại ẩn chứa chút vui mừng: "Lâu nay anh đã mệt mỏi lắm rồi, không đồng ý tỉnh lại cũng được thôi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.
Em sẽ luôn luôn ngồi ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh, không để cho anh phải cô đơn.
Anh vẫn còn sống như vậy, thật là tốt.
.
.
Đoan Mộc cách lớp cửa sổ nhìn bộ dáng Mục Vũ Phi vừa khóc vừa cười như vậy, trái tim chợt cảm giác dội lên một trận đau đớn kịch liệt.
Anh xoa xoa lên ngực mình.
Khi Ảnh tử dìu đỡ Đoan Mộc chậm rãi ngồi xuống ngay đó, thì Đoan Mộc nói có chút tự giễu: "Nếu tương lai tôi có thể tìm được một người phụ nữ đối với tôi cũng tình thâm ý trọng như vậy thì tốt quá.
Đáng tiếc thiên hạ chỉ có một Mục Vũ Phi mà thôi."
Ảnh tử ngồi xổm xuống bên cạnh Đoan Mộc, nói giống như có chút đăm chiêu: "Thiếu phu nhân không phải người mà người khác có thể khống chế được.
Chỉ sợ trên thế giới này chỉ có một mình Vũ thiếu mới có thể chế ngự được thiếu phu nhân mà thôi.
Hơn nữa, nguyên tắc của Vũ thiếu chính là kiên định trả giá, trả giá còn có hồi báo, không phải sao?"
Đoan Mộc bật cười nói, "Trước kia gặp cậu đều thấy cậu lặng không tiếng động, hiện tại tài ăn nói của cậu coi như là đã tinh tiến rồi."
"Chuyện này phải như vậy thôi, tôi nói như vậy chính là vì muốn khuyên giải anh, nói cho anh biết, trên thế giới này còn có rất cô gái tốt mà! Anh cũng đừng đánh chủ ý lên thiếu phu nhân của tôi nữa." Ảnh tử cười hắc hắc, nói.
Đoan Mộc xoa xoa cằm nghĩ nghĩ.
Kỳ thực trên thực tế , không đề cập tới ý tưởng về việc Ảnh tử muốn loại bỏ anh giống như ngăn ngừa một mối đe dọa tiềm tàng đối với Chủ nhân của mình, thì những lời Ảnh tử nói thật sự là rất đúng.
Đoan Mộc cũng đã từng tiếp xúc với những bạn bè bên cạnh của Vũ Thiên và của Mục Vũ Phi, bọn họ đều là những người tình nguyện trả giá cho nhau.
Còn sợ rằng, mình trả giá cho đối phương không được nhiều là khác...!Đoan Mộc không có cách nào khác, chỉ biết nói kiểu người thế này giờ đây đã còn rất ít rồi.
Dù sao ít người hơn nữa, thì bọn họ cũng không thể nào đều tụ tập ở bên người Mục Vũ Phi được! Chỉ có thể nói, đây là bản chất tiềm ẩn của con người cần được kích thích.
Đoan Mộc ngồi dưới đất bộ dáng giống như là đang suy xét vậy.
Anh đang nghĩ bên người mình liệu có người như vậy hay không.
Nếu như có, thì cô gái nhỏ của nhà Đoan Mộc có thể được tính là một người.
Bất quá cô gái này bây giờ vẫn còn là em gái trên danh nghĩa của anh.
Chuyện này nếu như anh xuống tay, thì cha anh cũng sẽ không thể không bị Đoan Mộc anh làm cho tức chết! Đoan Mộc rùng mình một cái quyết định bài trừ ngay cái ý nghĩ này ra khỏi đầu óc, từ đây xóa sạch hẳn ý nghĩ này.
Anh nghi ngờ nhìn vẻ mặt không hề bi thương của Ảnh tử, hỏi vẻ có chút khó tin: "Chẳng lẽ cậu không thấy lo lắng sao?"
Ảnh tử nói đầy vẻ cao thâm: "Thời gian tôi ở cùng với Vũ thiếu dài hơn so với người khác.
Những gì đó thật sự rất là nguy hiểm, cả hai chúng tôi đều đã từng cùng nhau trải qua.
Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy nằm ở trên đường ranh giới sinh tử để rồi trở về.
Thế nhưng mà, mỗi một lần Vũ thiếu bò trở về lại, thì anh ấy lại càng càng cực kỳ mạnh mẽ hơn so sức tưởng tượng của mọi người..