Đó là vào một đêm khuya, trời tối đen, Mục Vũ Phi chỉ bật một chiếc đèn đầu giường, rồi sau vẫn duy trì độ cao cảnh giác vừa kể chuyện xưa vừa đánh nhẹ lên mặt của Vũ Thiên.
Rốt cục ở thời điểm mí mắt Vũ Thiên hơi nâng lên một chút rất nhỏ, Mục Vũ Phi quyết đoán dấu quyển sách kia ở trong quần áo, rồi sau đó nằm lỳ ở trên giường chợp mắt.
Vũ Thiên hôn mê gần nửa tháng.
Nhưng mà cũng không ai biết rằng các giác quan của Vũ Thiên vẫn còn tri giác.
Mới đầu Vũ Thiên chỉ cảm thấy rất mệt, mỗi ngày chỉ có một chút thời gian là anh có thể cảm nhận được động tĩnh bên cạnh rồi sau đó lại lâm vào trong giấc ngủ say.
Thế nhưng mà, sau này anh đã phải trải qua cảnh, bị Mục Vũ Phi cùng bọn nhỏ điên cuồng oanh tạc loạn xạ đến thê thảm.
Vũ Thiên liền vùng vẫy, giãy dụa muốn tỉnh táo lại, nhưng mà suốt nửa tháng này, anh chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng truyền vào để duy trì thân thể.
Cho nên, cho dù có tâm nhưng anh cũng hoàn toàn vô lực.
Mỗi ngày đều phải nghe bọn nhỏ kể lại cho anh nghe đủ loại phiên bản của một chuyện cổ tích, ban đêm còn phải kinh hoảng bởi Mục Vũ Phi hành hạ như ma quỷ, Vũ Thiên đã sắp phát điên lên rồi! Rốt cục Vũ Thiên phải tích góp từng tí một, phải rất lâu thể lực mới có thể tỉnh tảo lại, liền nhìn đến Mục Vũ Phi nghiêng mặt nằm sấp ở bên giường.
Anh run run nâng tay lên thủ muốn hung hăng nhắm ngay đầu của Mục Vũ Phi vỗ xuống một cái.
Thế nhưng mà, cánh tay của anh chỉ giơ lên được một nửa liền đã bị vô lực, đành rơi xuống trở lại.
Khóe mắt của Vũ Thiên đã ươn ướt rồi.
Anh nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc đời trước mình đã tạo ra cái nghiệt gì rồi không biết? Ông trời lại muốn để cho anh phải trải qua những ngày sống không bằng chết như vậy sao? !
Mục Vũ Phi cảm giác đến không sai biệt lắm liền ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy Vũ Thiên nhìn mê mang lên trên trần nhà, nơi khóe mắt còn có một chút nước mắt, liền không khỏi chảy nước mắt nắm tay Vũ Thiên.
Cô kích động đến mức cũng không thể nào nói nên lời.
Ánh mắt của Vũ Thiên chậm rãi ngắm nhìn đến trên người Mục Vũ Phi, trong nháy mắt liền bùng phát tức giận, căn bản có ý muốn giết người! Mục Vũ Phi sửng sốt, rồi sau đó lập tức nhảy dựng lên tránh ra xa.
Nếu cô không đoán không sai, Vũ Thiên nhất định là cảm giác được cô đã ngược đãi một bệnh nhân như anh! A, cái này, cái này, cái này, hừm… thoạt nhìn tình huống có vẻ không ổn rồi! Mục Vũ Phi ngẩn người ra thật lâu mới phản ứng kịp, kéo cửa liền chạy ra ngoài miệng hô to gọi bác sĩ y tá.
Lập tức cả một đoàn bác sĩ y tá liền nhanh chóng chạy vào phòng bệnh.
Khi nhìn đến bệnh nhân, thấy ánh mắt của anh vẫn luôn luôn giằng co ở trên người bà xã của mình, thì không khỏi nói như trêu ghẹo: "Xem ra tinh thần của bệnh nhân không có vấn đề gì rồi."
Trong nháy mắt vẻ mặt của Vũ Thiên liền lạnh xuống.
Anh dùng ánh mắt hỏi vị bác sĩ kia có phải rất muốn chết hay không? Rốt cuộc là con mắt nào của ông ta nhìn thấy tinh thần của anh không sai vậy? Anh bị hôn mê lâu như vậy , vậy mà so với thời điểm tỉnh lại kia còn mệt hơn.
Cái này mà được gọi là rất có tinh thần hay sao?
Bác sĩ bị ánh mắt của Vũ Thiên hù sợ, theo bản năng liền lui về phía sau một bước.
Mục Vũ Phi lập tức lôi kéo tay vị bác sĩ kia, vội vàng nói: "Bác sĩ, ơi, mau chóng kiểm tra cho chồng của tôi một chút đi, anh ấy đã tỉnh!"
Bác sĩ run bắn cả lên, một lúc lâu sau mới đi đến bên người Vũ Thiên, nhìn nhìn số liệu ở trên thiết bị theo dõi, sau đó ông ta liền làm kiểm tra đối với thân thể của Vũ Thiên.
Vị bác sĩ liền ồ lên một tiếng, "Người có bệnh huyết áp cùng nhịp tim đập đều có chút hơi cao, phiền toái người nhà cần phải chăm sóc theo dõi cho sát sao cho bệnh nhân một chút.
Nếu có chuyện gì liền chạy nhanh đi rung chuông, chúng ta liền lập tức tới rồi."
Vũ Thiên hiện tại rất muốn cắn chót lưỡi, tiếp sau đó, liền phun ra một búng máu lên trên mặt vị bác sĩ! Bọn họ đến cùng đã chăm sóc cho anh thế nào vậy? Nhóm người giống như lang băm này liền không phát hiện ra anh đã bị vợ lẫn các con đã ngược đãi đối với anh như thế nào sao? Nếu không phải là tánh mạng của anh mang lực ương ngạnh, không chừng hiện giờ trái tim của anh đều có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, nện ở trên mặt Mục Vũ Phi rồi!
Mục Vũ Phi ngượng ngùng đồng ý, cung kính tiễn bác sĩ đi ra ngoài.
Cô gọi điện thoại bảo với Ảnh tử mang chút cháo đuổi tới bệnh viện, tiếp sau đó liền ngồi ở bên giường Vũ Thiên, mát xa đùi lấy lòng anh.
Vũ Thiên hít sâu một hơi, chậm chạp tới hơn nửa ngày mới có đủ khí lực gầm nhẹ nói: "Bỏ cái tay ra đi đi!".
Mục Vũ Phi cúi đầu liền nhìn thấy, hai ngày nay tự bản thân đã thành thói quen, để cho tay của cô không tự giác liền hông tự giác liền hướng đến trên bắp đùi nhi thượng tìm kiếm.
Thật là có đủ sự ngượng ngùng rồi.
Cô đỏ mặt vì kéo góc chăn dịch lại cho tốt, rồi sau liền không tha cho sự phản kháng của Vũ Thiên, mà lôi kéo tay của anh, dùng mặt cọ lòng bàn tay anh.
Vũ Thiên nhìn nhìn Mục Vũ Phi ánh mắt đều đỏ! Anh hiện tại căn bản cũng không có khí lực rút tay đi, chỉ có thể nhìn Mục Vũ Phi đối với mình mọi cách bóp, chẳng lẽ đây là vở bi kịch chiếc cốc trong truyền thuyết hay sao? Mà anh chính là một chiếc cốc bể nát đó!.