Quân Hôn: Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 66: 66: Không Muốn Tiêm





Lần này đổi lại là chính Mục Vũ Phi lại ho mạnh lên.

Lúc này cánh tay còn lại không phải cắm kim truyền nước biển liền không ngừng đẩy Vũ Thiên ra, muốn giữ một khoảng cách với anh.

Lúc này có hai vị y tá đẩy xe tiến vào, kéo cái rèm ngăn cách hai người ra để tiêm thuốc hạ sốt.

Mục Vũ Phi nhìn thấy mình phải tiêm thì cảm thấy bỡ ngỡ.

Hình như cái việc tiêm này là phải tiêm ở trên mông đít thì phải!
"Việc này, môngcủa tôi đang bị thương, các cô vẫn là nên kia tiêm cho người nằm ở bên kia đi!"
Vũ Thiên liếc mắt nhìn sang Mục Vũ Phi một cái, nói: "Không phải là bên kia mông của em không có việc gì hay sao." Dứt lời, anh liền xoay chuyển người của Mục Vũ Phi lại kéo quần của Mục Vũ Phi xuống.
"A ha ha ha ha...!Mục Vũ Phi, mày vẫn còn đắc ý nữa hay sao! Không thể tưởng tượng được mày lại có thể sợ cái gì đó! “Ai ôi...!Cô nương à, ngài xuống tay nhẹ một chút nào… Tôi đây vẫn còn chưa có sự chuẩn bị tâm lý thật tốt đâu… việc này quá đột ngột! Ai ôi cái mông của tôi..."
Cô y tá trẻ tiêm xong còn đưa cho Viên Kỳ Chí một hộp thuốc cao, nói là đồ để dán dấu vết ở trên cổ người bệnh cho tiêu nhanh hơn một chút.


Doãn Tiểu Nhu không thể nào cười được, đỏ mặt hung hăng trừng mắt nhìn Viên Kỳ Chí.

Viên Kỳ Chí cũng là mặt già đỏ lên, không đón nhận thì cũng không phải, mà thực ra không đón thì cũng không được! Anh thập phần lúng túng cứ đứng ở nơi đó.

vẫn là cô y tá trẻ là một người khéo hiểu lòng người, liền trực tiếp nhét vào trong tay Viên Kỳ Chí.
Mục Vũ Phi lúc này nơi nào còn có tâm tư để trêu ghẹo Doãn Tiểu Nhu nữa.

Cô dùng cái tay còn có thể cử động được kia gắt gao lôi một bên quần của mình lên không buông tay.

Cô y tá trẻ nhìn cái mông của Mục Vũ Phi có chút nghi ngờ nói: "Hả? Thật đúng là bị thương sao, có hơi đỏ thật.

Thế nhưng mà, thế nào mà nhìn ra giống như là dấu tay..."
Vũ Thiên ho khan một tiếng để che giấu, giữ chặt lấy tay của Mục Vũ Phi, trực tiếp kéo ra quần của Mục Vũ Phi ra, ý bảo cô y tá trẻ có thể tiêm được.

Cô y tá trẻ cũng không chùn tay, tay chân lưu loát liền đâm kim tiêm vào.

Mục Vũ Phi vùi mặt ở trên gối thét lớn một tiếng, vừa vặn chạm đến nơi bị thương ở trên trán, do bị đau lại kêu lên một tiếng.

Đợi cô y tá trẻ đi rồi, Mục Vũ Phi vẫn cứ nằm sấp như vậy, người ngay đơ, Vũ Thiên buồn cười lấy tay nhẹ nhàng xoa lên cái mông của Mục Vũ Phi, sau đó liền ôm lấy cô, xoa đến cái trán của Mục Vũ Phi.
Mục Vũ Phi hiếm khi đỏ mặt thế này.

Cô níu chặt lấy vạt áo của Vũ Thiên, nhỏ giọng nói: "Em muốn về nhà."
Nhìn thấy bình dịch truyền đã gần như hết sạch rồi, Vũ Thiên gật gật đầu, nhổ kim tiêm ở trên tay Mục Vũ Phi ra, bồng cô lên liền đi ra ngoài.

Doãn Tiểu Nhu gọi giật hai người bọn họ lại, trong khi Viên Kỳ Chí nâng đỡ Doãn Tiểu Nhu đi tới trước mặt Mục Vũ Phi.

Doãn Tiểu Nhu trù trừ một hồi sau đó mới chậm rãi nói: "Cảm ơn, Phi Phi."
Mục Vũ Phi thổi phù một tiếng liền nở nụ cười, cô đưa má trái của mình đến trước mặt Doãn Tiểu Nhu, cũng không nói năng gì.

Doãn Tiểu Nhu cũng nở nụ cười, hung hăng hôn hôn lên gương mặt của Mục Vũ Phi.
Vũ Thiên cười cười vẻ bất đắc dĩ, ôm Mục Vũ Phi rời đi.
Viên Kỳ Chí đỡ Doãn Tiểu Nhu nằm xuống, như có chút đăm chiêu, nói: "Rốt cục anh đã lý giải được sự thống khổ của Lục tử rồi.

Con người của Mục Vũ Phi này thật sự là rất hợp khẩu vị của phụ nữ."
Doãn Tiểu Nhu nhìn ngoài cửa cười nói: "Đúng vậy đó, khi em ở cùng với cô ấy, bất tri bất giác em đã bị cô ấy đồng hóa rồi thì phải."
Viên Kỳ Chí nhìn Doãn Tiểu Nhu, ngón tay phất nhẹ qua gương mặt của cô, chậm rãi cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.

Hô hấp của Doãn Tiểu Nhu như cứng lại.

Hai tay của cô liền vòng lên gáy của Viên Kỳ Chí đáp lại anh.


Chiếm được sự đáp lại, Viên Kỳ Chí lại càng dùng sức ôm chặt lấy Doãn Tiểu Nhu, như muốn vò nát Doãn Tiểu Nhu ở trong lòng của bản thân, dung hợp Doãn Tiểu Nhu với mình làm thành một thể.

Mãi nửa ngày, anh mới lưu luyến rời khỏi môi của Doãn Tiểu Nhu.

Viên Kỳ Chí ôm lấy Doãn Tiểu Nhu, dùng cái cằm của mình tựa lên đỉnh đầu của Doãn Tiểu Nhu, trong lòng rốt cuộc cảm thấy hạnh phúc tràn đầy!
Doãn Tiểu Nhu bị Viên Kỳ Chí hôn đến đầu váng mắt hoa, gò má ửng hồng.

Cô ngả đầu, chôn thật sâu ở trong lồng ngực của anh, ngửi mùi hương dễ ngửi trên người anh.

Rốt cục sự trống trải trong lòng cô suốt thời gian dài vừa qua, đã được lấp đầy rồi.
"Về sau, anh sẽ không sẽ rời bỏ khỏi em nữa chứ?" Doãn Tiểu Nhu ấp úng hỏi.
Viên Kỳ Chí buồn cười vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Doãn Tiểu Nhu, phong kín lại toàn bộ những vấn đề còn lại của cô trong nụ hôn của mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.