Quân Hôn Tỏa Sáng

Chương 39



" Mạnh Kiết Nhiên, anh đúng là không bằng cầm thú."

Quả thật không dám tưởng tượng, sự việc của Cố Thành Dĩ là do hắn ở trong bóng tối động tay động chân. Một người đang sống sờ sờ thế mà nháy mắt đã chết đi, mới nghe tin tức này trong người cô không ngừng kêu gào muốn cùng hắn hơn thua sống mái. Thanh Ninh không thể nào chấp nhận việc mình đang cùng hắn hít thở chung một bầu không khí, hắn vốn dĩ là kẻ điên, hoàn toàn là một kẻ điên.

Mạnh Kiết Nhiên nghe cô cắn răng nghiến lợi mắng hắn không bằng cầm thú, mắt trợn to cười lên, đem hai tay đang giãy giụa của cô khóa chặt phía sau, cả người thuận thế đè cô trên ghế ngồi, đưa tay nhấn chốt kéo tấm chắn xuống, Vệ Đông nghe âm thanh phía sau không có biểu hiện gì hạ mí mắt xuống

"Không bằng cầm thú, Thanh Ninh, đánh giá của em đối với anh đã tăng thêm một tầng nữa rồi. Một Cố Thành Dĩ đã có thể khiến em túc giận thành như vậy, nếu đổi lại là Mục Lương Hòa, anh ngược lại thật mong đợi biểu hiện của em. Mục Lương Hòa hiện tại vẫn còn ở huyện Kim Miện đúng không, có rất nhiều cơ hội để cho em biểu hiện." Con mắt Mạnh Kiết Nhiên tối đen nhìn không rõ, trong xe chỉ có ánh đèn lờ mờ trên đỉnh đầu yếu ớt hắt ra vài tia sáng vào bên sườn má hắn, cả người ác độc như lang sói. Mạnh Kiết Nhiên như vậy quá mức xa lạ, cùng với tư thế đè ở trên người cô của hắn làm cho cô sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Mạnh Kiết Nhiên giống như cũng nhìn ra sự sợ hãi của cô, cánh tay to khỏe kiềm chế tay cô không hề buông ra, một tay dọc theo đường cong thắt lưng đi lên, phát hiện dưới tay là thân thể đang nhè nhẹ run rẩy, độ cong khóe miệng hắn lại càng mở rộng. Cuối cùng dùng tay bóp cằm cô nặng nề hôn lên, hận không được nuốt xuống, môi lưỡi cùng sử dụng, hung hăng hôn, cắn, liếm Thanh Ninh nức nở phản kháng, dùng chân đá hắn, cũng bị hắn áp chế ở phía dưới. Mạnh Kiết Nhiên và Thanh Ninh trước kia khi còn yêu đương đã từng có nhiều hành động thân mật nhưng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Không phải hắn không muốn mà là chờ cô gật đầu, chỉ là lần này, hắn đã không có ý định chờ cô đồng ý, chiếm đoạt phù hợp với phong cách và tính tình của hắn bây giờ hơn.

Bàn tay đã từ dưới quần áo duỗi vào, nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng, kích thích từng thớ da thịt chỗ nó chạm vào. Giờ khắc này, cô nhớ Mục Lương Hòa, ở nơi đầu sóng ngọn gió chống thiên tai anh có khỏe không? Còn cô thì rất không tốt, nước mắt vẫn đè nén không cho rớt xuống, Mạnh Kiết Nhiên hôn theo cổ xuống dưới, thân thể cô không cầm được run rẩy. Nhận thấy được cô đè nén khóc thút thít, hắn nằm ở trên người cô, vỗ gò má, giọng nói nhẹ nhàng: "Thanh Ninh, khóc cái gì, có thể cùng Mục Lương Hòa làm, cùng anh lại không được, nói thế nào chúng ta cũng đã yêu nhau mấy năm, em nói đúng không?"

Thanh Ninh không muốn nhìn ánh mắt của hắn lại bị ép buộc phải nhìn, ác độc há miệng cắn lên trên cằm hắn. Mạnh Kiết Nhiên không phòng bị bị cắn, không nói tiếng nào, đè bả vai cô kéo xuống, đưa tay cởi nut áo trước ngực cô, hiển nhiên Mạnh Kiết Nhiên đang nóng nảy cũng không có kiên nhẫn cởi từng nút một mà trực tiếp xé ra, hai vạt áo bung ra, hắn lần nữa cúi người vươn bàn tay vuốt ve bộ ngực mềm mại.

Vệ Đông ngồi trên ghế phụ bỗng nhận được điện thoại, gõ một cái lên tấm che kêu ông chủ, động tác của Mạnh Kiết Nhiên hơi chậm lại, buồn bực nâng tấm che lên nhận điện thoại trong tay Vệ Đông, trong khoảnh khắc, vẻ mặt thay đổi mấy lần, khắp người tỏa ra luồng khí ngoan độc "Đến địa điểm kia."

Sauk hi nghe điện thoại Mạnh Kiết Nhiên từ trên người Thanh Ninh trượt xuống, ngồi ở trên ghế nhắm hai mắt thở dốc, làm như đang suy nghĩ gì. Thanh Ninh mới rồi bị làm cho vô cùng sợ hãi, co rúc ở trong ghế, tận lực giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của chính mình, khép lại quần áo quấn sát người, trong khoang xe mở máy sưởi, vẫn cảm giác khí lạnh không ngừng từ lòng bàn chân dâng lên, một lòng hoàn toàn ngâm trong hầm băng.

Lúc điện thoại trong túi xách vang lên, Thanh Ninh theo bản năng liếc Mạnh Kiết Nhiên, phát hiện hắn còn nhắm hai mắt, trong lòng run sợ từ trong túi lấy điện thoại di động ra. Nhìn trên màn hình là người đàn ông đã lâu chưa gặp, trong lòng khẩn trương tràn lan, mở miệng, phát hiện tiếng nói khàn khàn run rẩy.

"Ừm, em đang ở ngoài, về nhà sẽ gọi lại cho anh."

Thanh Ninh không dám nói quá nhiều ở trước mặt Mạnh Kiết Nhiên nên nói mấy câu liền cúp điện thoại. Cô có quá nhiều điều muốn nói với Mục Lương Hòa, nhưng không phải hiện tại, cẩn thận liếc nhìn Mạnh Kiết Nhiên, hắn ngồi thẳng người, đôi mắt chim ưng nhìn không nháy mắt, khóe môi cười mỉa mai ác độc, bàn tay trực tiếp đặt lên cổ Thanh Ninh, rợn cả tóc gáy: Tại sao không nói, gấp như vậy cắt đứt, anh có thể cách điện thoại đối với hắn như thế nào?"

"Thanh Ninh, anh đã sớm nói rồi, đây mới chỉ là bắt đầu."

Hắn gằn từng từ, cô hất tay của hắn ra vùi trên ghế ngồi. Xe chạy một lát thì dừng, Vệ Đông xuống mở cửa xe, Mạnh Kiết Nhiên nhìn cô một cái mới xuống xe, sau đó xoay người duỗi tay ra: "Xuống."

Cô không muốn phối hợp, xuống xe từ bên kia, giày cao gót nện xuống mặt đường xi-măng, bốn phía trống trải, đèn đường không sáng lắm, chỉ có một tòa kiến trúc trước mắt, phía trên lấp lánh đèn neon với mấy chữ to là trung tâm biểu diễn nổi tiếng nhất thành phố C Tiêu Kim Quật, không ngờ cũng là ở dưới tên hắn.

Mạnh Kiết Nhiên cũng không lấy thế làm giận, vòng qua xe, kéo tay cô đi vào bên trong. Trước cửa trải thảm đỏ thành một con đường dài, giống như con đường xa lạ mở ra vận mệnh chưa biết. Hai bên đường trải thảm cứ cách vài mét lại treo một cái đèn, ánh đèn vàng vọt hắt lên người họ.Người giữ cửa kéo hai cánh cửa trạm trổ nặng nề cho họ, cửa lớn đóng lại bao bọc họ trong ánh sáng chói lóa.

Thanh Ninh bị Mạnh Kiết Nhiên kéo lên lầu, đi vào khu vực VIP. Cách lớp kính Thanh Ninh có thể nhìn thấy sàn nhảy điên cuồng bên dưới nhưng không hề nghe thấy tiếng âm nhạc, chứng tỏ hiệu quả cách âm rất tốt. Mạnh Kiết Nhiên đưa cô lên lầu 3, dọc hành lang có một dãy người mặc vest đứng đó, rất cung kính khom lưng chào hỏi.

Ánh mắt lược qua mặt của bọn họ, có mấy quen mặt, lần trước ở trên thuyền từng thấy, những người này cũng là Mạnh Kiết Nhiên quái tử thủ, nàng sanh sanh chán ghét , chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, phiền não hất tay của hắn ra.

Mạnh Kiết Nhiên trực tiếp dắt cô vào phòng bao, bên trong bày trí xa hoa, còn vang lên một bản piano nhẹ nhàng, chỉ là sự hài hòa đã bị người đàn ông nằm trên đất phá hư. Thanh Ninh bị dọa sợ hết hồn, Mạnh Kiết Nhiên đưa tay muốn ôm cô bị cô máy mọc thoát được.

Thanh Ninh cố gắng lơ đi tiếng rên đứt quãng của người đàn ông máu me dầm dề trên đất kia. Mạnh Kiết Nhiên ép cô ngồi cạnh hắn, đèn lớn trong phòng toàn bộ mở hết, ánh sáng như ban ngày, chiếu vào người đàn ông đã tái nhợt trên đất, bởi mất máu quá nhiều mà trông chẳng khác gì quỷ địa ngục, cô không dám nhìn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày.

Chỉ nghe tiếng Vệ Đông lanh lảnh vang lên: "Ông chủ, cái này tìm thấy trên người hắn."

Hắn đưa ra một cái hộp màu đen bọc kín, bên trong toàn là bột trắng, Mạnh Kiết Nhiên chợt kéo tay cô vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào người nằm trên đất hỏi nên xử lý như thế nào.

Cô căm ghét nhìn lại hắn: "Anh thật ghê tởm."

"Ha ha, Thanh Ninh, nếu làm bẩn mắt em vậy thì mang vứt xuống biển đi."

Người đàn ông thê thảm nằm trên đất nghe được lập tức kêu rên, nâng cánh tay gãy quỳ xuống không ngừng van xin. Thanh Ninh thấy tội nghiệp đang định xin Mạnh Kiết Nhiên bỏ qua cho hắn, chợt bàn tay đầy máu của tên kia bất ngờ bò lên túm lấy mũi giày làm cô hét lên một tiếng lui về phía sau. Mạnh Kiết Nhiên đạp cho hắn một cái bay về sau mấy mét, cầm lấy khăn tay khom lưng lau sạch sẽ giày cho cô "Dẫn đi, làm lưu loát vào."

Tiếng kêu rên đã đi xa, Thanh Ninh vẫn còn hoảng hốt đắm chìm trong tình cảnh mới vừa rồi, Mạnh Kiết Nhiên liếc sang, không nói một lời đi đến bên cửa sổ. Vệ Đông liếc nhìn người con gái sắc mặt tái nhợt ngồi trên cung tay lại đi ra ngoài, một lúc sau lại đi vào thì thầm bên tai Mạnh Kiết Nhiên mấy câu.

"Tới thật là nhanh, làm cho sạch sẽ một tí."

Thanh Ninh còn chưa kịp phản ứng đã bị Mạnh Kiết Nhiên kéo xuống lầu. Đi đến lan can lầu hai thì thấy sàn nhảy vốn náo nhiệt đã ngừng lại, tiếng nhạc xập xình cũng ngưng, đèn lớn mở sáng choang, toàn bộ niên nam nữ mới rồi còn điên cuồng đã đứng ngay ngắn, giữa sảnh có mấy người mặc đồng phục cảnh sát đang thuần thục tra xét.

Diêm Nhuận Hoa đứng giữa, vừa ngẩng đầu đã chạm mắt Mạnh Kiết Nhiên.

Tạ Thanh Ninh tất nhiên cũng thấy Diêm Nhuận Hoa, theo bản năng muốn giữ khoảng cách với Mạnh Kiết Nhiên, cô không muốn khiến Mục Lương Hòa khó chịu, đây không chỉ là sĩ diện của đàn ông mà còn là tôn nghiêm của đàn ông.

Diêm Nhuận Hoa cũng đã nhìn thấy Tạ Thanh Ninh, chân mày cau lại, ngay sau đó quay sang nói chuyện cùng đồng nghiệp bên cạnh.

Mạnh Kiết Nhiên tay đút túi quần thong thả bước xuống bậc thang, cô cũng theo sau, bên cạnh là vệ sĩ của Mạnh Kiết Nhiên, không khí có vẻ hết sức căng thẳng.

" Cảnh sát Diêm hôm nay đại giá quang lâm, thật là vinh hạnh cho quán nhỏ của chính tôi!"

Mạnh Kiết Nhiên như thường, thậm chí nói chuyện với Diêm Nhuận Hoa một cách thoải mái, không hề tỏ vẻ lo lắng nào.

"Mạnh tiên sinh quá khen, cũng chỉ là việc công, đây là lệnh kiểm soát."

Mạnh Kiết Nhiên liếc qua lệnh kiểm soát trong tay Diêm Nhuận Hoa, ánh mắt sắc bén lia một vòng mọi người có mặt, cuối cùng rơi vào trên người Tạ Thanh Ninh sau đó bật cười "Thanh Ninh, em đừng nhìn chằm chằm cảnh sát Diêm như thế, người ta đã có vợ đẹp rồi đấy."

Lúc này Thanh Ninh thật không hiểu Mạnh Kiết Nhiên rốt cuộc muốn làm gì, đưa mắt với Diêm Nhuận Hoa một cái, sau đó ghé vào tai Mạnh Kiết Nhiên nói nhỏ vài câu rồi đi về phía sau.

Cả lầu hai và lầu ba cũng bị lục soát, lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra thì Diêm Nhuận Hoa đã đợi bên ngoài.

"Chị dâu, thật trùng hợp."

Thanh Ninh tái mặt, cố nở một nụ cười nhợt nhạt : "Thật trùng hợp, tò mò tại sao tôi lại đi cùng hắn?"

"Tôi hiểu rõ nguyên nhân, lần trước Đại Mục đã nói với tôi."

Đôi mắt ảm đạm bỗng chốc vụt sáng lên, cô sợ Mạnh Kiết Nhiên sẽ hoài nghi nên bỏ lại câu "Lần sau nói chuyện" rồi vội vã trở về.

Mạnh Kiết Nhiên vẫn còn ở đại sảnh, đang ngồi chéo chân trên sofa, ngón tay nhịp nhịp theo tiết tấu trên tay vịn, Vệ Đông kẻ vừa rồi không xuất hiện đang đứng bên cạnh hắn. Cô biết nhất định đã xử lý xong việc, Vệ Đông người này từ trước đến giờ làm việc vô cùng kín lẽ một giọt nước không lọt, cũng là một nhân vật hung ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.