Nửa đêm, gió thổi xào xạc. Người bên cạnh chỉ mới trở mình một chút, thân thể lập tức liền bị ôm chặt vào lồng ngực ấm áp, săn chắc. Trong phòng không mở đèn, Tân Hoành nằm mở mắt nhìn chỉ loáng thoáng thấy được hình dáng không rõ ràng trong bóng đêm. Cho đến khi người đàn ông bên cạnh hết kiên nhẫn đem mặt cô quay về phía anh. Thật kỳ lạ, cô lại có thể nhìn thấy đôi mắt nghiêm nghị của anh, thậm chí nhìn thấy anh khẽ nhíu mày. Thì ra đôi mắt của cô vẫn còn khá tốt, cô còn tưởng rằng, mình đã sớm không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa rồi. Không nhìn thấy, thì ra người nhà cùng nhau sinh sống gần hai mươi mấy năm, sớm đã không còn là người nhà nữa rồi. Nghĩ đến ít nhất cũng là máu mủ tình thâm vậy mà không ngờ ba lại bao che cho kẻ đã hại chết bà ngoại, cũng thiếu chút nữa là cô đã hại chết người khác rồi… Nghĩ tới đây, cô tự giễu cười một tiếng. Hai má đột nhiên tê rần, là do tay của người đàn ông nằm bên cạnh véo cô.
“Nói chuyện”
Giọng nói nghiêm nghị của anh vang lên, có lẽ tâm trạng của anh không vui. Không vui là bởi vì vừa mới phát hiện ra mình cưới về một người đàn bà chanh chua sao? Vừa đập đồ, vừa la to, lại còn đánh người. Cô chỉ suy nghĩ một chút mà đã hỏng bét rồi. Nghĩ vậy cô cũng muốn cùng anh nói chuyện một lần. Dịch Tân nhíu chặt mày hơn trong bóng tối. Tân Hoành suy nghĩ một chút, lại tiếp tục, “Thật ra thì em còn phải nhếc nhác hơn một chút nữa, bởi vì em còn muốn toàn thây…”
Cô nói xong, liền cười lớn một tiếng, “Anh nói xem em làm sao có thể nhếc nhác như thế đây? Lúc hắn còn sống, em không thể dạy dỗ hắn. Khi hắn chết em lại để cho hắn toàn thây! Anh nói xem tại sao em lại phải sống trong yếu đuối như vậy chứ?!”
“Không có phong cách, không có khí chất! Đặc biệt là rất tiểu nhân!”
Cô dịu dàng nói, giống như trước kia khi tâm trạng của cô tốt cùng anh nói chút việc nhà, Dịch Tân lại có cảm giác mỗi chữ cô nói đều như một cái giằm, vừa nhẹ nhàng không để lại chút dấu vết vừa mạnh mẽ quấn lấy, đâm vào lòng anh. Hơn nữa cô không tiếp tục giải thích mà còn phá lên cười… Trong lòng càng thêm nóng nảy, bực tức, gầm lên một tiếng, “Tân Hoành! Em im miệng lại cho anh!”
Cô quả nhiên ngừng lại. Trong lòng anh đột nhiên đau nhói, chợt đem lấy cô ôm chặt vào trong lồng ngực mình, tay phải giữ chặt sau gáy cô để cho mặt cô chôn ở trước ngực anh. Rốt cuộc, thân thể cô khẽ run rẩy khi ở trong lòng anh. Ngực có chút ẩm ướt, Dịch Tân đem cánh tay siết chặt hơn nữa. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh biết cô vẫn luôn rất uất ức. Nhưng cô đã gả cho anh, anh chắc chắn rằng về sau uất ức của cô sẽ do anh phụ trách. Chỉ là, ở trước mặt anh cô luôn giấu kín tâm tư của mình, cho nên anh thường bày ra vẻ giận dữ, hung hăng ức hiếp cô. Vì vậy khiến cô càng uất ức hơn. Có lẽ cô không biết, anh có thể hung hăng ức hiếp cô nhưng những người khác tuyệt đối không thể được! Nhẹ nhàng vỗ về thân thể đang run rẩy trong ngực, trong lòng anh có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi vào trong miệng thì chỉ còn câu, “Ngoan, đừng khóc nữa, có anh đây.”
Cũng chỉ có mấy chữ, thế nhưng khi nói xong anh lại cảm thấy khó chịu. Nhất thời tự giễu bản thân mình, Dịch Tân từ lúc nào biến thành như vậy rồi? Trước khi cô, những lời lẽ phong lưu trên tình trường hay những thủ đoạn, mánh khóe trên thương trường đã biến đi nơi nào?