Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi

Chương 68: Thanh mai trúc mã (9)



Lúc Tân Hoành đến, Trầm Ngôn đang từ từ uống trà. Trầm Ngôn là một người đàn ông ôn hòa nho nhã, trái ngược hẳn với Dịch Tân. Dịch Tân cũng cho người ta ảo giác dịu dàng này, nhưng phần lớn chỉ trong lúc tán tỉnh phong lưu, anh tuyệt đối là kẻ bá đạo, không cho phép người khác trái ý mình.

Trầm Ngôn mới thật sự là người ôn nhu, trong ánh mắt anh luôn là sự bao dung, bình thản, sự bao dung đó sẽ không phân biệt người là ai, trong trường hợp nào, anh luôn là người nhường nhịn, lễ độ. Trong quá khứ, anh cũng luôn công bằng như vậy khi đối xử với Tân Hoành, Tân Giác. Vốn là chuyện này cũng không có gì đáng nói, nhưng lúc đó, Tân Hoành là vị hôn thê của anh, chứ không phải Tân Giác. Mà nay, Tân Giác là vợ anh, còn Tân Hoành cùng anh đã chẳng còn dây dưa. Thân phận bất đồng, ý nghĩa cũng chênh lệch quá xa, nhưng, tại sao thái độ của anh với Tân Hoành, Tân Giác lại như vậy?

Đây vẫn là vấn đề Tân Hoành không hiểu được, cũng bởi vậy trong lòng cô sinh ra cảm giác bài xích với anh. Trầm Ngôn thấy cô đến, nụ cười dịu dàng chợt cứng đờ,

“Em bị bệnh?”

Tân Hoành cười nhạt, “Bị nhiễm chút gió thôi.”

Nói xong, cô cũng không khách khí ngồi xuống đối diện Trầm Ngôn

“Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Nghe cô nói vậy, miệng Trầm Ngôn khô khốc, “Hai năm không gặp, em vẫn như vậy, vẫn luôn không kiên nhẫn. Hay là, bởi anh không phải hắn, cho nên em không nguyện dừng chân?”

Tân Hoành cười khẽ, ý vị sâu xa nhìn Trầm Ngôn, “Trầm Ngôn, tôi không biết trước kia khi chúng ta còn ở bên nhau, anh với Tân Giác có nói chuyện mập mờ như thế này không, và cô ta có nhắc nhở gì đó với anh không; nhưng hiện tại, tôi phải nhắc nhở anh, anh đã kết hôn, không nên mập mờ ám hiệu với những người phụ nữ khác, đó chính là sự tôn trọng cơ bản nhất với vợ của mình.”

Trầm Ngôn nghe vậy cười khổ một tiếng, nhưng không nói gì, chỉ nhìn cô. Không khí đột nhiên trở nên khác thường, không phải lúng túng, nhưng lại khiến Tân Hoành phiền não. Nghĩ đến nguyên nhân gặp mặt hôm nay, thanh âm của cô mềm nhũn.

“Tối hôm qua… Thật sự xin lỗi… Là tôi nhất thời mất lý trí.”

Trầm Ngôn cười tự giễu, nhìn thẳng cô, nói từng chữ một, “ Anh tình nguyện, cái tát đó, là em oán trách anh.”

Nhưng em oán trách anh sao? Không có, trong hai năm qua nếu không phải Tân Giác luôn quấn lấy em, có lẽ em đã quên anh rồi. Đối với anh, đau lòng nhất không phải vì em oán anh, không phải vì em hận anh, mà là em sẽ không để tâm đến anh, sau đó dần quên anh.

Nghe anh nói, tay đang bưng chén trà liền đặt xuống. Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, “Oán sao? Vẫn có một chút. Năm đó bà ngoại chết, tôi như muốn điên mất, không chỉ một lần tôi nói với các người, chuyện phanh xe của tôi bị phá hỏng không thể không liên quan đến Hạ Tiểu Đông. Các người muốn có bằng chứng, tôi phải tìm đâu ra bằng chứng chứ? Không có bằng chứng, các người không tin tôi, còn nhốt tôi lại. Ha ha, tôi như bệnh nhân tâm thần bị các người nhốt trong đại trạch Tân gia, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa, mỗi ngày chỉ có thể đau đớn đến điên cuồng, mặc cho vết thương càng đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.