Quan Khí​

Chương 1030: Chú trọng ngoại ngữ



Hai người không biết Ngụy Chính Vĩ đang lén lút gọi điện cho Chủ tịch Tỉnh Tây Nhật Chu Chính Nhã.

Sau khi nghe Ngụy Chính Vĩ nói xong, Chu Chính Nhã suy nghĩ rất nhiều.

Theo suy nghĩ của Chu Chính Nhã, Tào Kiến Sơn là người Lưu hệ, Lưu hệ bây giờ đã không được, Tào Kiến Sơn nhất định xong đời. Thấy Tào Kiến Sơn sắp ngã, y cũng muốn hoạt động đưa người của mình thay thế. Gần đây y đi lại rất gần Bí thư tỉnh ủy nhằm mục đích đánh ngã Tào Kiến Sơn. Nhưng không ngờ vào lúc này Tào Kiến Sơn lại tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. Tào Kiến Sơn có thể ngã hay không cũng khó nói.

- Tiểu Ngụy, anh làm rất tốt.

Chu Chính Nhã thầm nghĩ nên đề bạt Ngụy Chính Vĩ.

Chu Chính Nhã ngồi đó mà suy nghĩ. Y thấy Tào Kiến Sơn không thể nào đột nhiên tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, trong nhà có điều mình không hiểu.

Y liền gọi cho phó Trưởng ban tổ chức cán bộ thân tín của mình mà nói:

- Đồng chí Trường Minh, Ban Tổ chức cán bộ gần đây có gì đặc biệt không?

Hà Trường Minh đương nhiên biết ý của Chu Chính Nhã nên nói:

- Chủ tịch, không có việc gì. Chẳng qua có một việc khó hiểu là tôi nghe đồng chí bên dưới phản ánh là Trưởng ban Tào gần đây không ngừng hỏi về một cán bộ Huyện Phong Minh, hơn nữa còn trực tiếp nhúng tay vào việc bổ nhiệm Phó chủ tịch huyện, đưa đồng chí này lên chức Phó chủ tịch huyện.

- Ồ, có việc này ư. Đồng chí này tên gì, năng lực thế nào?

- Năng lực cũng được, chỉ là vì nhiều nguyên nhân mà không được đề bạt. Đồng chí này tên Lưu Nguyên Đào.

- Lưu Nguyên Đào?

Chu Chính Nhã không nghe quen tên này.

Hà Trường Minh nói:

- Đồng chí Lưu Nguyên Đào có một cô con cái là ca sĩ nổi tiếng Trung Quốc – Lưu Băng Tinh.

Mắt Chu Chính Nhã sáng lên, rất nhanh đoán ra câu chuyện. Y khẽ gõ gõ bàn và thấy Tào Kiến Sơn đề bạt Lưu Nguyên Đào nhất định là có quan hệ với cô con gái kia. CHẳng lẽ là …

Chu Chính Nhã dập máy và cẩn thận suy nghĩ Vương Trạch Vinh. Y cảm thấy mình cũng có thể tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh, đây là nhân vật rất có thể tiến xa.

Chu Chính Nhã suy nghĩ một chút rồi nói:

- Lịch của tôi gần đây là như thế nào?

Thư ký liền nói qua lịch trình của Chu Chính Nhã.

Chu Chính Nhã nói:

- Như vậy đi, sửa việc đến thành phố Thương Ngọc sang Đức Phàm, trọng tâm là Huyện Phong Minh.

Hạng Nam sau khi gặp Tào Kiến Sơn liền khích lệ và tỏ vẻ chỉ cần cố gắng công tác, Trung ương sẽ trọng dụng.

Nói chuyện không lâu nhưng Tào Kiến Sơn thấy rất mỹ mãn. Mình coi như đã dựa vào được Vương Trạch Vinh. Y biết chỉ cần Hạng Nam đồng ý thì vị trí của mình ở Tỉnh Tây Nhật không thể thay đổi.

Ngay khi Tào Kiến Sơn lên gặp Hạng Nam, chủ tịch tỉnh Chu Chính Nhã đã chuyển lịch đi đến Huyện Phong Minh. Y muốn gặp Lưu Nguyên Đào kia.

Sau khi tiễn Tào Kiến Sơn, Hạng Nam gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng rồi nói:

- Công tác thương mại rất quan trọng. Con phải biết công tác này cần quan hệ với người nước ngoài, ngoại ngữ rất quan trọng. Tuy có phiên dịch nhưng lãnh đạo cao cấp ở Bộ Thương mại đều có bằng cấp cao, đều hiểu ngoại ngữ. Nếu con kém hơn bọn họ thì sẽ khó phát triển ở Bộ Thương mại. Ngoại ngữ của con thế nào?

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam với vẻ bất đắc dĩ. Bộ Thương mại đương nhiên là nơi nhiều người, mọi người đều có bằng cấp cao. Cũng may mình trước đó đã lấy được bằng ở trường Đảng trung ương, cũng không kém bọn họ.

- Bố, lúc con học đại học thì cũng có vốn liếng, chẳng qua công tác ở cơ sở mãi nên không dùng tới. Cơ bản nói chuyện thì cũng được, con gần đây đang học lại.

- Con đây mới chỉ biết tiếng Anh giao tiếp là không ổn. Bố nói đây là thành thạo sử dụng. Lãnh đạo cấp bộ đều giỏi ở mặt này. Bắt đầu từ bây giờ con phải chú tâm mà học.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Vâng, con sẽ chú ý.

Việc này dù Hạng Nam không nói thì hắn cũng phải chú ý. Năng lực không là vấn đề, nếu mình kém hơn người khác về tiếng Anh thì đúng là quá mất mặt.

Vương Trạch Vinh về nhà thì Lữ Hàm Yên cũng chưa về. Vương Trạch Vinh lấy sách tiếng anh ra đọc.

Đọc gần tiếng, Vương Trạch Vinh dụi mắt và thở dài một tiếng. Hơn 35 tuổi nên trí nhớ kém hơn trước.

Vương Trạch Vinh thầm than cũng may là trước đây mình cũng có chút kiến thức, nếu không đúng là không thể học nổi.

Cố ép mình nhìn thêm lúc nữa, Vương Trạch Vinh càng xem càng không thể mở mắt ra được.

Vương Trạch Vinh bật máy tính và đọc Kim cương kinh.

Vương Trạch Vinh nhắm mắt và lẳng lặng lắng nghe tiếng tụng kinh.

Vương Trạch Vinh sớm có thói quen khi đầu óc căng thẳng là ngồi nghe Kim cương kinh. Thông qua tiếng kinh phật, tâm trạng Vương Trạch Vinh dần thả lỏng.

Vương Trạch Vinh biết chuyện của mình. Tuy nói bây giờ hắn lên chức rất nhanh nhưng áp lực lại cực lớn. Chỉ riêng việc học tiếng Anh đã đủ làm hắn đau đầu.

Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình rất tích cực, đầu óc cũng thông thoáng hơn.

Từ trước đến giờ tiếng Kim cương kinh đều luôn có sức ảnh hưởng khiến quan khí tích cực, hôm nay cũng là như vậy.

Đã lâu không dùng tiếng tụng kinh điều động quan khí.

Vương Trạch Vinh phát hiện một chuyện khá khó hiểu, sau khi công tác chống thất nghiệp ở Bắc Dương đạt thành tích, khiến nhiều người trở lại cương vị thì quan khí của hắn tăng lên rất nhanh.

Tiếng tụng kinh không ngừng vang lên, Vương Trạch Vinh phát hiện một bộ phận quan khí đang tiến vào đầu mình.

Rất quái dị là trong đầu sớm có quan khí nhưng số quan khí tiến vào này lại tới một nơi mà Vương Trạch Vinh không biết, như biến mất.

Chẳng qua quan khí mặc dù biến mất nhưng quan khí trong cơ thể hắn càng lúc càng nhiều, không ảnh hưởng đến quan khí của hắn. Theo quan khí tiến vào, tâm trạng Vương Trạch Vinh trở nên bình tĩnh.

Ngồi đó nghe ngóng một trận, không biết sao các câu tiếng Anh vừa nãy rất khó nhớ giờ lại dễ dàng nhớ được.

Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ nếu đồng thời nghe hai âm thanh thì không biết sẽ như thế nào.

Máy tính bàn bật Kim cương kinh, Vương Trạch Vinh bật máy tính xách tay một đoạn băng tiếng Anh, hắn ngồi đó mà nghe hai loại âm thanh khác nhau truyền tới.

Mới đầu Vương Trạch Vinh còn thấy lộn xộn, hắn cố gắng phân chia loại âm thanh mà rất khó.

Hai loại âm thanh phát ra với những nội dung khác nhau, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của mình càng thêm tích cực.

Từ từ Vương Trạch Vinh phát hiện đầu óc của mình càng thêm rõ ràng, các câu Tiếng Anh dù khó đến đâu cũng được hắn ghi nhớ.

Vương Trạch Vinh lúc này mới phát hiện mình đúng là hiểu nội dung, hơn nữa còn nhớ kỹ.

- Anh làm gì thế?

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Lữ Hàm Yên khó hiểu nhìn Vương Trạch Vinh. Lúc cô vừa vào nhà thì nghe thấy tiếng tụng kinh và tiếng Anh.

- Ha ha, anh không phải đang học thêm Tiếng Anh sao?

Vương Trạch Vinh tắt máy tính.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Anh đó, em đoán chắc kiến thức của anh trả lại hết cho giáo viên rồi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cũng không phải toàn bộ, anh giao tiếp cơ bản cũng được.

- Vậy à, vậy chúng ta ở nhà sẽ nói chuyện bằng tiếng Anh.

Lữ Hàm Yên cười nói.

- Tiếng Anh của em có thể sao?

Cười cười một tiếng. Lữ Hàm Yên nghe vậy liền không chịu thua, bắt đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng nói lại. Tiếng Anh của Lữ Hàm Yên rất được, Vương Trạch Vinh nhiều lúc nghe hai ba lần mới hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.