Quan Khí​

Chương 1033: Phụ trách tốt người của mình là được



Bị Vương Trạch Vinh nhắc nhở khiến Cục nước Mỹ rất nhanh đã đưa ra một phương án đối phó tới tay hắn. Lần này Dương Hồng Đảng biểu hiện rất cung kính. Y cùng Thôi Hiệu Cương cùng đến nhà Vương Trạch Vinh.

Dương Hồng Đảng đương nhiên biết mình sai lầm là làm việc quá xúc động. Công tác ở Bộ Thương mại nhiều năm, y cũng không hiểu nổi sao mình lại phạm sai lầm sơ đẳng như vậy. Vì đền bù việc này, y đã tìm tất cả chuyên gia trong Cục nước Mỹ, làm ra một phương án hoàn thiện nhất.

Nghĩ Vương Trạch Vinh giao việc này cho Thôi Hiệu Cương, Dương Hồng Đảng kéo theo Thôi Hiệu Cương tới nhà Vương Trạch Vinh.

Cẩn thận đọc phương án mà các chuyên gia Cục nước Mỹ đưa tới, Vương Trạch Vinh sau khi xem xong liền nói:

- Rất tốt, các đồng chí có nhiều năm công tác ở lĩnh vực thương mại, bây giờ tình hình Trung Quốc đã không như trước, không cần động chút là sợ. Người nước ngoài muốn gây chuyện, chẳng lẽ nói chúng ta không thể làm gì? Bây giờ quan hệ thương mại là hai bên cùng có lợi, các anh lập tức đưa ra việc dừng nhập khẩu bong, đậu lành từ Mỹ, cũng giảm việc nhập lúa mỳ, các sản phẩm nông sản khác từ Mỹ. Không có mâu thuẫn sẽ không thể tiến bộ. Tôi thấy mâu thuẫn cũng tốt, như vậy hai bên mới tìm ra lợi ích chung, quan hệ thương mại mới phát triển được về chất.

Dương Hồng Đảng vội vàng nói:

- Phó bộ trưởng Vương, thực ra mâu thuẫn thương mại có kết quả cuối cùng chính là một bên dành thắng lợi. Tôi thấy chúng ta chỉ cần mạnh mẽ một chút thì nước Mỹ sẽ yêu cầu các tập đoàn, công ty của mình gây áp lực đối với Trung Quốc.

Dương Hồng Đảng đây là nói hết những thứ của mình biết để khiến Vương Trạch Vinh khó xử, chẳng qua y đã tìm sai đối tượng.

Vương Trạch Vinh biết Dương Hồng Đảng vẫn muốn chống đối mình, chẳng qua hắn cũng biết khi dùng người thì việc có một đối thủ cũng rất quan trọng.

Vương Trạch Vinh nhìn Thôi Hiệu Cương và nói:

- Đồng chí Thôi Hiệu Cương, trong hội nghị tôi đã nói giao việc này cho anh, anh nhất định phải nắm chắc chừng mực, không được quá khích, không được quá nhún nhường. Anh làm ở mức độ hai bên đều có thể chấp nhận.

Thôi Hiệu Cương vội vàng nói:

- Xin Phó bộ trưởng Vương yên tâm, tôi nhất định làm tốt.

Thôi Hiệu Cương đang rất vui vẻ. Dương Hồng Đảng lần này gặp phải người cứng rắn rồi, muốn làm khí Vương Trạch Vinh không ngờ lại bị phản đòn.

- Ừ, ngày mai có hội nghị nghiệp vụ, anh tới nói về việc này.

Vương Trạch Vinh nói với Thôi Hiệu Cương.

Nghe Vương Trạch Vinh vẫn coi trọng Thôi Hiệu Cương, Dương Hồng Đảng rất lo lắng, cảm thấy vị trí của mình trong mắt Vương Trạch Vinh không bằng Thôi Hiệu Cương. Y thầm nghĩ sau này quyết không thể trêu chọc Phó bộ trưởng Vương này được.

Lúc này Dương Hồng Đảng đang cẩn thận suy nghĩ. Nghĩ đến chỗ dựa rất mạnh của Vương Trạch Vinh, muốn xử mình thì có gì khó. Y rất hối hận vì việc mình nhảy ra làm khó Vương Trạch Vinh. Bây giờ là thế, người có năng lực thì vẫn bị người chèn ép mà.

Sau khi hai người đi ra, tâm trạng Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Chỉ cần từ chuyện này thì người Bộ Thương mại sẽ nhìn ra vài thứ, đến lúc đó muốn làm khó mình cũng cần suy nghĩ kỹ. Tình hình trong Bộ Thương mại khác với cấp tỉnh, không ai dám làm quá đáng.

Thấy Lữ Hàm Yên chưa về, Vương Trạch Vinh lái xe đến nhà Uông Nhật Thần.

Nghe Vương Trạch Vinh nói tình hình Bộ Thương mại, Uông Nhật Thần gật đầu nói:

- Rất được, cháu là một Phó bộ trưởng thì sao cần phải tự mình làm việc? Thực ra đến tầm cấp cao thì việc sẽ dễ dàng hơn, quan trọng chính là làm quan như thế nào. Cháu nếu như làm hết mọi việc thì cần gì nuôi nhiều chuyên gia và cán bộ như vậy.

Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói tiếp:

- Cháu nhìn Khương Trường Chính xem, y chỉ phụ trách Vụ Tổ chức cán bộ, các cơ quan khác giao cho người bên dưới. Cháu thấy Bộ Thương mại có loạn không? Không hề, đây là bài học mà lãnh đạo cao cấp nhất định phải biết.

- Cháu cũng có suy nghĩ này. Làm quan chỉ cần trong lòng vô tư thì không cần phải nắm hết quyền lực trong tay mình.

Uông Nhật Thần nói:

- Chuyện cũng không thể như vậy. Cháu nghĩ xem, tình hình các bộ thì đều do tập thể thảo luận, cho nên chỉ cần cháu trông tốt người của mình thì chuyện gì cũng thuận.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- ý của ông là khi xử lý cần phải phù hợp quy định, không thể để ai nắm được nhược điểm?

Uông Nhật Thần gật đầu nói:

- Trong công tác có thể đưa ra sáng kiến mới nhưng không được quá mức, điều này cháu cần phải khống chế tốt. Theo chỉ thị của Trung ương thì sẽ có nhiều phương án, mọi người thỏa luận mà, số ít phục tùng đa số. Quyết định dù có xuất hiện chút sai lầm thì cũng không có trách nhiệm của riêng từng cá nhân.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần nói tiếp:

- Việc này trong thời gian ngắn cháu có thể không nghĩ ra. Cháu nghĩ xem, lần trước ông nói vấn đề phương hướng. Góc độ của cháu bây giờ đã khác, đã đến phạm vi đưa ra quyết định. Ví dụ như mâu thuẫn thương mại Trung Mỹ lần này vậy. Đối phó ra sao, việc này không chỉ là chút tiền mà liên quan đến sự phát triển và sống sót của rất nhiều công ty. Chút sai lầm thì cháu biết tình hình sẽ như thế nào không? Cho nên Dương Hồng Đảng nhất định phải bị xử lý. Y đây là lấy tính mạng của đông đảo công ty Trung Quốc ra làm trò đùa.

Uông Nhật Thần nói tiếp:

- Lời của cháu trong hội nghị rất đúng. Quốc gia bỏ nhiều tiền và tâm trí thành lập Bộ Thương mại, có nhiều chuyên gia như vậy, công tác quan trọng nhất của Cục nước Mỹ là nghiên cứu tình hình nước Mỹ. Có mâu thuẫn thương mại thì bọn họ không thể không biết sự nghiêm trọng của vấn đề, cũng không thể không có phương án đối pó. Bây giờ lại tỏ vẻ không quyết định được phương án, cháu nghĩ coi đây là như thế nào?

Uông Nhật Thần nói như vậy làm Vương Trạch Vinh giật mình. Hắn chỉ nghĩ đây là đối phương thử mình, không nghĩ sâu như vậy. Bây giờ nghe Uông Nhật Thần phân tích, Vương Trạch Vinh biết mình còn cần nhiều thứ để học.

- Ông đến chỗ lão Lý ngồi, cháu suy nghĩ đi.

Uông Nhật Thần nói xong liền đi ra ngoài.

Uông Phỉ và Uông Kiều đã cùng nhau đi siêu thị, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ lời Uông Nhật Thần nói.

Uông Nhật Thần đã nói một nội dung rất quan trọng. Công tác của cấp bộ thì quan trọng nhất chính là chấp hành chỉ thị của Trung ương, việc này mình đúng là không nghĩ kỹ. Uông Nhật Thần đây là dạy cho Vương Trạch Vinh biết lực lượng tập thể.

Mọi chuyện đều đưa ra tập thể thảo luận, chỉ cần mọi người đồng ý thì sẽ chấp hành. Như vậy mặc dù có vẻ là trốn tránh trách nhiệm nhưng đây là chuyện của quốc gia mà.

Vương Trạch Vinh ngồi đó mà cẩn thận suy nghĩ, rất nhiều chuyện trong thời gian ngắn không thể hiểu rõ, hắn cũng hiểu một chút về cách làm việc trong bộ.

- Trạch Vinh, sao chỉ có một mình anh?

Uông Phỉ vào thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó thì rất vui.

- Em không phải đi siêu thị cùng Tiểu Kiều sao? Sao về sớm như vậy?

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.

- Anh đừng nói, Lâm Khâm về và gọi điện nói là Bí thư Lâm muốn hai người bọn họ về nhà nói chuyện.

Nghe Lâm Khâm đã về, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Xem ra quan hệ giữa Lâm Khâm và Tiểu Kiều đã tốt hơn phải không?

Uông Phỉ lắc đầu nói:

- Việc này sao có thể tốt lên được. Anh không biết Lâm Khâm bây giờ đã ly thân với Tiểu Kiều. Nghe nói Lâm Khâm ngoài một người phụ nữ ở tỉnh, đã có một cô con gái. Bây giờ hắn còn bao một cô người mẫu ở Bắc Kinh.

- Sao em biết Lâm Khâm có con gái?

Vương Trạch Vinh rất khó hiểu, việc này phải giữ bí mật thì sao Uông Phỉ có thể biết?

- Anh biết ai phát hiện ra việc này không? Là bố của Tiểu Kiều.

Không ngờ là Uông Chính Phong phát hiện ra.

Vương Trạch Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cũng hiểu. Uông Chính Phong gả con gái mình cho Lâm Khâm chính là muốn tạo quan hệ với Bí thư Lâm. Bây giờ Uông Kiều và Lâm Khâm như vậy, y là người lo nhất. Là Tư lệnh Quân khu Tế Nam, y muốn thầm điều tra tình hình của Lâm Khâm là quá đơn giản. Vương Trạch Vinh hơi động tâm, mình cũng có một chút bí mật, về sau phải chú ý mới được.

- Lâm gia có việc gì sao?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Bây giờ vẫn chưa biết.

Nói chuyện một lúc, Uông Phỉ như nhớ ra gì đó nên vỗ tay nói:

- Chút nữa em quên mất. Anh xem cà vạt em mới mua xem.

Cô lấy một chiếc cà vạt rất đẹp ra và nói:

- Em đeo cho anh.

Uông Phỉ đứng trước mặt Vương Trạch Vinh, chăm chú đeo cho hắn. Ngửi mùi hương trên người Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh bế bổng cô lên và nói:

- Vào giường rồi đeo.

Uông Phỉ đỏ mặt khẽ đấm vào ngực Vương Trạch Vinh:

- Xấu quá.

Hai người cười cười hưởng thụ hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.