Hôm sau Vương Trạch Vinh nộp phương án lên hội nghị bộ trưởng. Sau đó phương án được trình lên Quốc vụ viện.
Từ việc này Vương Trạch Vinh hiểu ra một điều đó là quan làm đến trình độ nhất định thì người bên dưới đã phân tích hết sự lợi hại, chỉ cần giao ra phương án tốt nhất nộp lên là được. Khi đưa vào thực hiện thì bản thân lãnh đạo cũng không cần quá quan tâm, tự có người bên dưới đi làm.
Vương Trạch Vinh cũng triệu tập hội nghị những lãnh đạo phòng ban mà mình phụ trách, nhấn mạnh yêu cầu công việc.
Chuyện Cục nước Mỹ làm đã được truyền ra trong Bộ Thương mại, mọi người đều biết Dương Hồng Đảng không đạt chỗ tốt gì trước mặt Vương Trạch Vinh.
Người trong bộ đều có chỗ dựa, Vương Trạch Vinh người ta có chỗ dựa mạnh, trêu vào Vương Trạch Vinh là hành động không khôn ngoan. Phối hợp với hắn làm tốt công tác, như vậy còn có thể tiến thêm bước nữa. Vương Trạch Vinh thấy sắp hết giờ thì nhận được điện của Lâm Khâm:
- Trạch Vinh, có rảnh không, tôi mời cậu dùng cơm.
Trong điện thoại Vương Trạch Vinh có thể nghe ra Lâm Khâm đã tự tin hơn trước nhiều.
- Lâm thiếu gia mời thì tôi nhất định sẽ đến.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
- Anh gọi cả Tiểu Phỉ đi cùng.
Lâm Khâm nói một câu.
Vương Trạch Vinh liền gọi cho Uông Phỉ. Lâm Khâm biết quan hệ của hắn và Uông Phỉ, nếu đối phương nói như vậy thì Vương Trạch Vinh cũng nên mời Uông Phỉ tham gia.
Uông Phỉ nói:
- Em đang định gọi cho anh. Tối qua Lâm Khâm bị Tổng bí thư mắng một trận, yêu cầu quan hệ tốt với Tiểu Kiều tỷ, nếu không sẽ xử lý mạnh tay.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng, Lâm Khâm này xem ra bị chèn ép ghê quá rồi.
- Trạch Vinh, anh mắc mưu Lâm Khâm rồi. Hắn và Tiểu Kiều vừa ra ngoài là đường ai nấy đi. Y nhất định xấu hổ không hẹn Tiểu Kiều, muốn thông qua em hẹn Tiểu Kiều.
- Vậy à.
Vương Trạch Vinh cũng không xen vào chuyện vợ chồng người ta, hắn nói với Uông Phỉ:
- Dù như thế nào thì em cũng nên hẹn Tiểu Kiều đi cùng, để hai vợ chồng bọn họ hòa thuận cũng tốt mà.
- Anh không biết là bây giờ Tiểu Kiều rất đau lòng với Lâm Khâm, em chưa chắc đã mời được đâu.
Vương Trạch Vinh vừa ra khỏi văn phòng thì Uông Phỉ gọi tới:
- Trạch Vinh, Tiểu Kiều tỷ dù như thế nào cũng không đi. Anh đi mình đi, em nói chuyện với Tiểu Kiều.
- Ừ, anh đi một mình.
Vương Trạch Vinh không ngờ hai vợ chồng Lâm Khâm lại quyết liệt đến như vậy.
Thấy chỉ mình Vương Trạch Vinh tới, Lâm Khâm hơi tái mặt nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường. Y cười nói:
- Trạch Vinh, cảm ơn anh đã đến.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tiểu Phỉ nói muốn cùng Tiểu Kiều đi dạo nên không tới.
- Không sao, tôi chỉ muốn mời Trạch Vinh đến uống vài chén mà.
Hai người đi vào, Lâm Khâm yêu cầu người mang đồ ăn lên.
- Trạch Vinh, anh lên chức nhanh thật. Trước đây tôi còn suy nghĩ dù như thế nào cũng phải lên chức nhanh hơn anh. Không ngờ chỉ trong nháy mắt anh đã lên tới bộ.
- Anh phát triển chỉ là sớm hay muộn. Tôi còn cần anh giúp đỡ.
Lâm Khâm thở dài một tiếng rồi nói:
- Không giấu gì Trạch Vinh, tối qua tôi bị lão gia tử mắng. Lão gia tử nói tôi nếu không công tác tốt thì cho tôi cút.
- Sao thế?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lâm Khâm uống cạn chén rồi nói:
--- Trạch Vinh, anh cũng không nên như vậy. Chuyện của tôi thì sao anh lại không biết. Tiểu Phỉ nhất định đã sớm nói với anh mà.
- Lâm thiếu gia, việc này tôi phải khuyên anh vài câu. Dù anh làm như thế nào thì Tiểu Kiều cũng là vợ chính thức của anh, anh để mặc cô ấy ở Bắc Kinh, anh có suy nghĩ đến cảm nhận của Tiểu Kiều không?
- Anh không biết các phương diện của Tiểu Kiều đều mạnh hơn tôi, tôi đứng trước mặt cô ấy liền thấy không tư tin.
Lâm Khâm lắc đầu nói tiếp:
- Đối mặt với cô ấy tôi không thể có ham muốn, chỗ đó cũng không tiến lên được, anh nói tôi nên làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh nghe vậy mà trợn mắt há mồm.
Việc này làm hắn rất ngạc nhiên, hóa ra Lâm Khâm tự ti với Tiểu Kiều.
Nhìn Lâm Khâm, Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không rõ tại sao Lâm Khâm lại sợ Tiểu Kiều như vậy? Chuyện này Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì. Hắn vốn nghĩ Lâm Khâm chỉ thích chơi gái bên ngoài, không ngờ giờ lại là như vậy. Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tiểu Kiều biết không?
- Anh nói chuyện này có phải lạ không? Đối mặt với các cô gái khác tôi không vấn đề gì. Nhưng trước mặt Tiểu Kiều tôi lại không có phản ứng.
- Nghe nói anh đã có một cô con gái?
Lâm Khâm hơi bối rối nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh:
- Đều là đàn ông cả nên anh phải hiểu cho tôi. Anh cũng không chỉ có mình Uông Phỉ mà.
Vương Trạch Vinh mời Lâm Khâm một chén và không nói nữa. Lâm Khâm nói là sự thật.
Thấy Vương Trạch Vinh không đáp lời, Lâm Khâm nói:
- Tôi có khi cũng không muốn làm quan, làm chuyện gì cũng bó buộc, tìm gái cũng phiền phức. Anh nhìn đám Hạng Định đi, vui vẻ như vậy cơ mà, chơi gái như thế nào thì cũng không ai có thể làm gì họ.
Lâm Khâm nhắc tới đây thì rất kích động, cạn chén với Vương Trạch Vinh rồi nói tiếp:
- Trạch Vinh, dù như thế nào thì bây giờ chúng ta coi như có quan hệ. Tôi có nỗi khổ trong lòng nên tìm anh mà giải tỏa.
Vương Trạch Vinh thấy Lâm Khâm như vậy liền thở dài trong lòng. Chuyện vợ chồng Lâm Khâm mình sao có thể xen vào. Hắn nói với Lâm Khâm:
- Như vậy đi, tôi và Tiểu Phỉ sẽ làm công tác tư tưởng với Tiểu Kiều, vợ chồng hai người cố làm hòa đi.
- Trạch Vinh, thực ra tôi rất yêu Tiểu Kiều, có thể làm hòa với cô ấy thì tốt quá. Chỉ là không biết như thế nào …
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Anh đi khám bác sĩ chưa?
- Sao không đi, bác sĩ nói tôi không có bệnh gì.
Vương Trạch Vinh rất buồn bực và uống cạn vài chén.
Nói chuyện một lúc Lâm Khâm say và được thư ký dìu đi.
Bữa rượu hôm nay làm người ta rất khó chịu, nghe Lâm Khâm kể khổ cả đêm, Vương Trạch Vinh không biết lời này có thể tin bao nhiêu?
Về Uông gia, Vương Trạch Vinh thấy Tiểu Phỉ và Tiểu Kiều đều ở đó.
- Anh làm gì mà uống nhiều thế?
Uông Phỉ ngửi thấy mùi rượu trên người Vương Trạch Vinh rất nồng nên nói.
- Em bảo người làm canh giải rượu cho anh rồi, em đi lấy.
Tiểu Kiều muốn đi.
- Anh không say.
- Nhình anh đó, uống trà lạnh như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe.
Tiểu Kiều bưng canh giải rượu lên.
- Hắn nói gì, anh mau nói đi.
Uông Phỉ thấy Vương Trạch Vinh chưa có vẻ gì là say nên vội vàng hỏi.
Uông Phỉ cũng chú ý nghe.
Vương Trạch Vinh đúng là không biết nên nói như thế nào, lời của Lâm Khâm thì hắn khó nói ra, chẳng lẽ nói thật.
- Tiểu Kiều, Lâm Khâm nói vẫn rất yêu em.
Vương Trạch Vinh nói.
- Cái gì, hắn mà yêu Tiểu Kiều thì đã không làm loạn như vậy.
Uông Phỉ bĩu môi nói.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói với Uông Phỉ:
- Tiểu Phỉ, em nói gì thế. Đây là việc của vợ chồng Tiểu Kiều, anh thấy thái độ của Lâm Khâm rất thật.
Vương Trạch Vinh đúng là không muốn xen vào, hắn cắn răng nói:
- Chuyện kia của hai người có phải có vấn đề?
Vương Trạch Vinh hỏi như vậy làm mặt hai cô gái đỏ ửng. Uông Phỉ véo Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh hỏi linh tinh gì thế?
Mặt Uông Phỉ càng đỏ hơn, cô không dám nhìn Vương Trạch Vinh:
- Anh nói linh tinh.
Sau đó cô vội vàng chạy vào phòng.
Thấy Uông Phỉ đã đi, Vương Trạch Vinh kéo Uông Phỉ ngồi lên đùi và nhỏ giọng nói.
Uông Phỉ nghe vậy liền rất ngạc nhiên. Nghe Vương Trạch Vinh nói, cô thấy rất xúc động, mặt sớm dựa vò ngực Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Sao thế, nghe xong là có suy nghĩ ư?
Uông Phỉ hiểu ý của Vương Trạch Vinh, cô nhìn xung quanh rồi nói:
- Về phòng rồi nói.
Vương Trạch Vinh cười phá lên rồi bế Uông Phỉ về phòng mình.