Quan Khí​

Chương 11: Yên tĩnh trước mưa bão



Liên tục mấy ngày không xảy ra chuyện gì. Bí thư Chương đi trên đường luôn nở nụ cười. Chủ tịch xã Lưu Vệ Quốc mặt không có biến hoá gì. Phó bí thư Đổng Gia Quốc thi thoảng đến phòng làm việc của bí thư Chương bàn công việc.

Vương Trạch Vinh đang âm thầm quan sát. Hắn biết đây chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi. Từ việc quan sát quan khí của bọn họ, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của bọn họ càng lúc càng nhạt.

Hai ngày bận rộn xong Tiễn Đại Phú không có hành động gì. Mỗi ngày đại đa số thời gian đều ngồi trong phòng làm việc, thời gian ra ngoài ít hơn nhiều. Vương Trạch Vinh nghe thấy hắn từ chối rất nhiều lời mời dùng bữa.

- Chánh văn phòng, uống trà.

Hoàng Vĩ cũng không biết tình hình, thấy Tiễn Đại Phú mỗi ngày đều bận rộn ra ra vào vào nên hắn càng hầu hạ cẩn thận hơn.

Điện thoại bàn đột nhiên vang lên, Tiễn Đại Phú vừa cầm lấy cốc trà liền rơi xuống mặt bàn.

Hoàng Vĩ sợ vội vàng hỏi Tiễn Đại Phú có bỏng không?

Phất tay, Tiễn Đại Phú nghiêm mặt cầm lấy điện thoại nghe xong rồi đi sang phòng bí thư Chương.

Hoàng Vĩ luống cuống tay chân nhặt mảnh vỡ trên đất, sau đó lấy một chiếc cốc mới mua đặt trên bàn cho Tiễn Đại Phú.

Có lẽ có một chút tin tức tuyền ra ngoài. Mấy người trong văn phòng ít nhiều có chỗ phát ra tin tức. Triệu Lệ cũng có chút lo lắng. Có thể là không nhận được tin tức có tác dụng gì từ chỗ chủ tịch xã, cô ta bớt soi gương hơn. Triệu Lệ nhìn Hoàng Vĩ rồi nói:

- Cẩn thận thủy tinh đâm vào tay đó.

Nhìn Tiễn Đại Phú ra cửa, Trương Chính Cường ra vẻ thần bí mà nói:

- Có trò hay.

Hoàng Vĩ đã đang khẩn trương nên không nhịn được Triệu Lệ trêu chọc mà nói:

- Có trò hay gì thì nói nhanh đi.

Nhìn Hoàng Vĩ đầy vẻ khinh thường, Trương Chính Cường nhấp một ngụm trà rồi nói:

- Vị trí phải thay đổi rồi.

- Ông nói gì?

Hoàng Vĩ nhìn thoáng qua cái ghế của Tiễn Đại Phú, không khỏi có chút giật mình:

- Ông nói chánh văn phòng sẽ đổi?

Trương Chính Cường nói:

- Ai nói chánh văn phòng sẽ thay đổi. Tôi không nói gì mà, ông đừng nói lung tung.

Quả nhiên là có quan hệ trên thành phố, xem ra Trương Chính Cường đã nhận được tin tức. Vương Trạch Vinh cũng không nói xen vào âm thầm quan sát hai người này.

Quan khí trên đầu Hoàng Vĩ đã không còn nữa. Quan khí trên đầu Trương Chính Cường cũng tăng lên một chút nhưng không nhiều.

Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang thấy quan khí của cô ta nhạt hơn nhiều, giảm hơn phân nửa so với trước.

Lại nhìn Triệu Lệ ngồi cạnh Tiểu Giang thì thấy quan khí cô ta cũng nhạt rất nhiều.

Quan khí biến hoá đúng là quá lớn. Vương Trạch Vinh thầm than trong lòng. Không ngờ quan khí lại thay đổi nhiều như vậy.

Vương Trạch Vinh vốn không để ý đến Chu Hồng Thiên, hắn không xem tình huống của người này. Nhưng lần này vô tình nhìn thoáng qua.

Hả?

Cốc trong tay Vương Trạch Vinh liền rơi xuống đất.

- Sao thế?

Mọi người nghe thấy tiếng động liền nhìn Vương Trạch Vinh. Tiểu Giang giật mình hỏi.

- Hôm nay thế nào vậy mà hai người làm vỡ cốc rồi.

Triệu Lệ cười nói.

Giả vờ cúi xuống nhặt mảnh vỡ nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh như có cơn sóng dâng lên. Biến hoá quá ngạc nhiên, không ngờ quan khí của lão Chu lại thành như vậy.

Vương Trạch Vinh cố gắng lấy lại tỉnh táo, cười cười tự giễu:

- Hôm nay văn phòng chúng ta đúng là lạ.

Trương Chính Cường cười nói:

- Có việc lạ là tốt, ít nhất đây là chuyện tốt với Tiểu Vương mà.

Ai cũng biết lời Trương Chính Cường nói là có ý gì. Nếu như Tiễn Đại Phú thật sự xảy ra tình hình, như vậy việc Vương Trạch Vinh bị điều chỉnh sẽ thay đổi.

Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không để ý suy nghĩ người khác. Hắn đang thầm nhìn lén về phía lão Chu.

Một lần nữa nhìn về phía lão Chu, chuyện mình vừa nhìn không nhầm. Đây là sự thật.

Tại sao có thể như vậy? Vương Trạch Vinh không thể tin điều mình thấy. Quan khí của lão Chu không ngờ từ màu trắng nhạt chuyển thành màu đậm. Thậm chí đã thành đoàn, đây chính là tiêu chuẩn cấp phòng.

Nghĩ đến tình hình của lão Chu. Tuổi lão Chu là 40, bởi vì lớn tuổi hơn mấy người trong văn phòng nên gọi hắn là lão Chu, thực ra tuổi của hắn không lớn. Vương Trạch Vinh lần đầu tiên phát hiện lão Chu cũng vẫn còn trẻ mà.

Chẳng lẽ lão Chu sẽ lên chức? Việc này đả kích Vương Trạch Vinh rất nhiều. Hắn một lần nữa phát hiện sự quan trọng của ý lãnh đạo. Lúc trước quan khí của lão Chu rất nhạt, bây giờ đột nhiên tăng lên nhiều như vậy. Chỉ có thể nói rõ một vấn đề, trên huyện cố ý đề bạt hắn.

Nhìn trộm về phía lão Chu, bài viết của bí thư huyện ủy vẫn còn đó. Vương Trạch Vinh rốt cuộc tìm được nguyên nhân, lão Chu cũng là người có quan hệ.

Nếu như Chương Dương thật sự xảy ra chuyện. Bí thư huyện ủy tuyệt đối không thể bỏ qua xã Hoàn Thành. Cuộc tranh đoạt mới sẽ xuất hiện. Lão Chu là người của bí thư huyện ủy nên cho dù không thành bí thư thì giữ chức phó cũng là hoàn toàn có khả năng.

Cẩn thận suy nghĩ về quan hệ với lão Chu trước đây, Vương Trạch Vinh thở dài một hơi. Mình và lão Chu đều quan hệ khá tốt, đôi khi còn làm giúp hắn vài việc. Tuy nói không phải quan hệ thân thiết nhưng ấn tượng không sai.

Tiễn Đại Phú đến hết giờ cũng không về.

Sau khi hết giờ Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến chuyện quái dị trong xã.

- Lão Chu, hôm nay không có chỗ ăn cơm, tôi đến nhà lão ăn cơm có được không?

Đi theo lão Chu ra ngoài, Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói. Ở trong văn phòng Vương Trạch Vinh đã nghĩ kỹ phải mau chóng có quan hệ tốt với lão Chu. Ít nhất quan hệ là tốt.

- Ha ha, Tiểu Vương nếu không sợ đồ ăn khó ăn thì đi theo tôi.

Lão Chu cười ha hả đồng ý yêu cầu của Vương Trạch Vinh.

- Cứ vậy đi, lát nữa tôi đến.

Vương Trạch Vinh thấy mục đích đạt được nên rất vui.

Lão Chu nhìn Vương Trạch Vinh vội vàng rời đi không nhịn được lắc đầu. Đây là lần đầu tiên Tiểu Vương yêu cầu đến nhà mình ăn cơm. Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào.

Thấy Vương Trạch Vinh đột nhiên đi lại gần lão Chu như vậy, mấy người đi theo ra ngoài không khỏi có chút ngạc nhiên.

Vương Trạch Vinh biết biết lão Chu thích hút thuốc vì thế chạy đi mua thuốc xịn, sau đó mua ít hoa quả mang đến nhà lão Chu.

Thấy Vương Trạch Vinh mang thuốc và hoa quả, lão Chu vội vàng nói:

- Tiểu Vương, cậu không đúng rồi. Đến nhà ăn cơm có gì là lớn, sao lại mang thuốc, rượu và hoa quả làm gì.

- Chị dâu, lần đầu đến nhà nên em mang chút quà. Hôm nay đến xin bữa cơm.

Vương Trạch Vinh đặt đồ xuống bên rồi nói cười cười với vợ lão Chu.

- Đừng để ý đến lão Chu. Tính cách lão Chu là như vậy.

Mặc dù ngoài miệng nói khách khí nhưng vợ lão Chu vẫn nhận đồ mà Vương Trạch Vinh mang tới.

Lão Chu là người biết hàng. Vừa nhìn thuốc liền mở to mắt, đây là thuốc đắt tiền nhất mà hắn nhận được.

- Tiểu Vương, quá quý. Cậu cần gì mang đồ quý như vậy.

Lão Chu cẩn thận quan sát Vương Trạch Vinh. Lão Chu thầm nghĩ ý đồ mà Vương Trạch Vinh đến. Không có việc gì mà ân cần tức là có ý đồ. Lão Chu đột nhiên cảnh giác. Thằng ranh này hôm nay sao vậy, đột nhiên đến nhà mình ăn cơm.

- Thực ra cũng không có việc gì. Từ trước đến giờ lão Chu giúp tôi rất nhiều. Tôi cảm thấy cần đến nhà cảm ơn, không có ý gì khác. Nếu như để mắt đến Tiểu Vương tôi, sau này tôi coi đây là nhà mình. Đến lúc đó chị dâu đừng đuổi tôi đi.

Vương Trạch Vinh có cảm tình rất tốt với vợ của lão Chu.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, lão Chu cảm thấy Vương Trạch Vinh không có việc gì cần nhờ mình. Chuyện giảm người thì mọi người đều biết mình không thể giúp ai. Suy nghĩ xong vấn đề này, lại nghe Vương Trạch Vinh nói, lão Chu kích động nói:

- Cứ như vậy đi, rảnh rỗi thì đến nhà tôi ngồi.

Bởi vì nhận quà nhiều tiền nên vợ lão Chu xuất thân nông thôn rất thân thiết với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng không nói chuyện công việc với lão Chu, mà là không ngừng khen ngợi công việc của lão Chu. Vương Trạch Vinh cố ý nịnh bợ nên lão Chu như trẻ hơn vài tuổi.

Từ sau khi đầu bị trúng gạch, Vương Trạch Vinh phát hiện thấy quan khí và một chuyện khác là mình uống rượu như uống nước, căn bản không say.

Hai vợ chồng lão Chu đưa ra ngoài cửa, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Lại một ngàn nữa bay đi.

Kiểm tra quan khí của mình thì thấy hiệu quả cũng được. Quan khí lại tăng lên một chút. Không biết như thế nào mà hai ngày nay tăng nhiều.

Thấy quan khí tăng lên, Vương Trạch Vinh càng thêm khẳng định việc lão Chu sẽ lên chức.

2000 tệ làm quà bay đi, Vương Trạch Vinh không biết 2000 tệ này sẽ mang đến thứ gì cho mình.

Thứ nên làm đã làm hết. Lực lượng của Vương Trạch Vinh quá yếu nên chỉ có thể vận động ở xã. Vương Trạch Vinh đã tự nhận đây là mức cao nhất, bước tiếp theo phải xem hiệu quả.

Không biết Tiểu Giang làm như thế nào. Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy Tiểu Giang nói có tài liệu phạm pháp của Tiểu Giang. Bây giờ làm ra động tĩnh lớn như vậy thì có lẽ không cần chứng cứ mới cũng đủ làm đám người Chương Dương xong đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.