Quan Khí​

Chương 1147: Lời của Uông Chính Phong rất khó hiểu



Sáng hôm sau khi Vương Trạch Vinh đến Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, Chu Huệ đã tới. Vương Trạch Vinh bắt tay và nói:

- Chị đến sớm vậy?

Chu Huệ cả đêm không ngủ vì nhận được tin. Cố cười, Chu Huệ nói:

- Tôi vừa đến.

Ả nhìn Vương Trạch Vinh đầy vẻ xót xa. Không lâu sau Vương Trạch Vinh được mời vào văn phòng của Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, hôm nay mời đồng chí tới là muốn nói chuyện điều chỉnh bộ máy Nam Điền.

- Là như thế này, do tính quan trọng của Nam Điền, Trung ương đã tiến hành khảo sát cán bộ bộ máy Nam Điền, đặc biệt đồng chí Chu Huệ bị đánh nên lo cho việc triển khai công việc, Trung ương quyết định điều chỉnh bộ máy Nam Điền. Đồng chí Chu Huệ điều khỏi Nam Điền, có phân công khác. Do đồng chí Bàng Trường Huy điều đến làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Nam Điền. Hy vọng bộ máy các đồng chí đoàn kết triển khai công việc.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Xin Trung ương yên tâm, Tỉnh ủy Nam Điền nhất định đoàn kết các đồng chí, làm tốt công tác.

- Ừ, hôm nay cần nói là việc này. Đối với quyết định của Trung ương, đồng chí có suy nghĩ gì không?

Vương Trạch Vinh mặc dù biết chuyện đã định, mình còn có thể nghĩ gì. Chẳng qua hắn vẫn nghiêm túc nói:

- Trung ương điều chỉnh bộ máy Nam Điền, điều này nói rõ Trung ương coi trọng công tác của Nam Điền. Tôi cho rằng đây là kịp thời, tôi nghiêm túc chấp hành quyết định của Trung ương.

Vương Triêu Chính cười nói:

- Được rồi, sau đây chúng ta nói chuyện riêng.

Vương Trạch Vinh biết nhiều lúc nội dung này mới là quan trọng, hắn vội vàng nói:

- Trưởng ban Vương tuy nói như vậy nhưng rất quan trọng, tôi nhất định chăm chú lắng nghe, nghiêm túc chấp hành.

- Ha ha, đồng chí này.

Vương Triêu Chính cười nói.

Đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc, Vương Trạch Vinh liền châm lửa cho Vương Triêu Chính.

Vương Triêu Chính nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Nam Điền phát triển làm mọi người vui mừng. Trung ương tán thành công tác ở Nam Điền. Chẳng qua đồng chí là Bí thư tỉnh ủy thì phải chú ý nhiều trong việc đoàn kết cán bộ.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế thì biết Nam Điền là việc Tiền Minh Phú về Bắc Kinh nên cười nói:

- Cảm ơn Trưởng ban Vương nhắc nhở, tôi sẽ chú ý việc này.

Vương Triêu Chính hút một hơi thuốc rồi nói:

- Đương nhiên muốn triển khai công tác thì sẽ mất lòng ai đó, chủ yếu là nắm rõ chừng mực.

Vương Trạch Vinh nghĩ thì biết Vương Triêu Chính đang nhắc nhở mình, đây là có ý tốt. Xem ra mình quá mạnh làm một số người có cái nhìn. Chẳng qua Vương Trạch Vinh có nguyên tắc của mình, người khác dù nghĩ gì nhưng hắn chỉ cần làm ra thành tích ở Nam Điền là được, ai ngăn cản công tác của hắn sẽ bị đá văng ra.

- Bây giờ Nam Điền đang trong thời kỳ phát triển, rất nhiều công việc, nắm chắc phương hướng là rất quan trọng, quyết không thể xuất hiện việc ảnh hưởng tới phát triển. Vì phát triển, cho đù lợi ích một số người bị chạm tới, tôi cũng chỉ lấy đa số.

Vương Triêu Chính nhìn Vương Trạch Vinh và thầm khen. Vương Trạch Vinh này đừng nhìn bình thường rất dễ gần nhưng khi gặp phải việc lớn lại cứng rắn.

Vương Triêu Chính vừa nãy nhắc chỉ là thử Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh tỏ vẻ chấp nhận, như vậy Vương Triêu Chính sẽ coi nhẹ Vương Trạch Vinh. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh giữ vững nguyên tắc, ông mặc dù không nói nhưng lại coi trọng Vương Trạch Vinh.

Xuyên qua làn khói, Vương Triêu Chính nhìn Vương Trạch Vinh. Nhớ đến tình hình của Vương Trạch Vinh, ông không khỏi thầm than Vương Trạch Vinh này bây giờ hơn rất nhiều khi lần đầu mình gặp, rất tự tin.

Theo Vương Trạch Vinh phát triển, Vương Triêu Chính bắt đầu đánh giá cao hắn. Là Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương, ông cảm thấy nhất định phải có quan hệ hòa hợp với Vương Trạch Vinh. Đúng là có suy nghĩ này nên ông mới khách khí với Vương Trạch Vinh. Ra khỏi văn phòng của Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh thấy Chu Huệ đứng đó chờ.

Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, Chu Huệ vội vàng đi lên định nói gì đó.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Vừa nãy Trưởng ban Vương nói chuyện với tôi, chị sẽ điều khỏi Nam Điền, có phân công khác. Không ngờ khi Nam Điền đang phát triển thì chị lại phải đi.

Trong giọng Vương Trạch Vinh lộ vẻ rất ngạc nhiên.

Chu Huệ gần như là muốn khóc. Mặc dù biết Tư Mã Hoàng không hài lòng với mình, nhưng không ngờ điều chỉnh nhanh như vậy. Ả biết rõ đây là do Ủy viên trưởng Tư Mã Hoàng làm ra.

- Xin lỗi Bí thư Vương.

Thấy không có ai, Chu Huệ nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh xua tay nói:

- Đều là quan hệ công tác thôi mà, không có gì phải xin lỗi cả. Sau khi đến cương vị mới thì chị phải quan tâm đến sự phát triển của Nam Điền nhiều hơn. Có lẽ có cương vị tốt hơn đang chờ chị.

Chu Huệ đang rất hối hận, sớm biết như vậy mình theo sát Vương Trạch Vinh thì hơn.

Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi xe rời đi, Chu Huệ ngồi trong xe mà khóc. Bây giờ ả không nhà, sự nghiệp không có. Phấn đấu cả đời mà cuối cùng lại thành như vậy.

Nghĩ đến chồng mặc dù không có quyền thế nhưng vẫn luôn yêu mình, Chu Huệ có một suy nghĩ phải quay về tìm chồng. Trên đời chỉ có chồng là quan tâm ả nhất.

Vương Trạch Vinh về Uông gia, hắn có chút ngạc nhiên khi thấy Uông Chính Phong ở đó.

Hắn không ngờ y vẫn hoạt động tự do như vậy. Uông Chính Phong lúc này đầu đã bạc hẳn đi, trông như ông lão.

Thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu, Uông Chính Phong cố cười cười và chỉ vào ghế.

- Sao, có phải ngạc nhiên vì bác vẫn tự do?

Uông Chính Phong hỏi.

Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì.

Uông Nhật Thần nói:

- Anh còn muốn gì, mọi người ở đây hết thì ai còn sợ anh. Anh có giỏi động thử đi, xem ai nghe anh.

Uông Nhật Thần đúng là rất giận. Uông Chính Phong bây giờ như con chim bị vặt lông, ai sợ y chứ. Nghe Uông Nhật Thần mắng, mắt Uông Chính Phong tối sầm lại.

Bác đến để gặp cháu.

Uông Chính Phong nói với Vương Trạch Vinh. Nói đến đây y nói với Uông Nhật Thần:

- Con muốn nói chuyện riêng với Trạch Vinh.

Uông Nhật Thần hừ một tiếng rồi nói:

- Anh đừng nói mấy việc gian xảo đối với Trạch Vinh, đừng ảnh hưởng đến sự phát triển của nó.

Cùng Vương Trạch Vinh vào phòng, Uông Chính Phong đóng cửa lại.

Uông Chính Phong nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Bác rất hâm mộ cháu.

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, không ngờ Uông Chính Phong lại muốn nói chuyện riêng với mình là như vậy.

Uông Chính Phong tự nói tiếp:

- Cháu biết không? Từ nhỏ bác có mục tiêu đó là làm người trên kẻ khác. Bác vẫn cố gắng đi lên. Bác cũng có suy nghĩ như ông, dựa vào cố gắng của mình mà không ngừng tiến lên. Nhưng thực tế làm bác bất đắc dĩ. Cháu có biết con cái gia tộc cách mạng như bác có đủ sự cạnh tranh.

Vương Trạch Vinh không rõ, theo hắn nghĩ thì đám thiếu gia tốt hơn người bình thường nhiều, đủ quyền lợi, từ nhỏ không lo ăn mặc. Nhớ đến lúc mình ở xã Hoàn Thành, vì một chỗ làm mà phải dùng hết mưu kế.

- Bác đáng lẽ nên đi qua cuộc sống của người bình thường rồi mới nói như vậy.

Vương Trạch Vinh nói.

Không ngờ Vương Trạch Vinh nói với mình như vậy, Uông Chính Phong có chút ngạc nhiên rồi thở dài nói:

- Có lẽ cháu nói đúng.

Uông Chính Phong hút một hơi thuốc rồi nói:

- Bác vẫn cố gắng, bác làm rất nhiều việc không ai biết. Đáng tiếc trái tim bác không đủ cứng rắn, đó là htaats bại lớn nhất của bác.

Lời này Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì. Nghĩ đến Uông Kiều, vậy mà bố cô lại đầy mưu kế, Vương Trạch Vinh không rõ hai người sao là bố con?

Nhìn Vương Trạch Vinh, Uông Chính Phong nói:

- Uông gia đặt hết hy vọng vào cháu. Cháu không chỉ là hy vọng của Uông gia, còn cả Hạng gia. VIệc này làm bác hâm mộ Uông Chính Côn, con gái chú ấy mặc dù không thể làm vợ chính thức nhưng vì lấy cháu mà chú ấy có đời sau.

Vương Trạch Vinh hơi đỏ mặt.

- Trạch Vinh, bác xong rồi, cháu lại có hy vọng lớn hơn bác. Cháu yên tâm, bác dù không đúng đến đâu thì cũng rất chú ý việc của cháu. Có chuyện gì bác làm hơi quá thì cũng vì tốt cho cháu. Dù sao thời gian của bác không còn bao nhiêu, bác mong cháu tha thứ cho bác.

Thấy Vương Trạch Vinh định nói chuyện, Uông Chính Phong xua tay nói:

- Cháu nghe bác nói đã. Bác bây giờ nghĩ đến mà thấy đáng thương, tranh đấu cả đời mà không được gì, ngay cả cháu cũng không có. Không giấu cháu, vì vấn đề nối dõi mà bác nuôi mấy phụ nữ nhưng không ai có.

Vương Trạch Vinh hít sâu một hơi và nhìn xuyên qua làn thuốc. Hắn hiểu Uông Chính Phong còn nhiều điều người ta không hiểu.

Uông Chính Phong như ông lão cô độc không ngừng nói chuyện của mình và không cho Vương Trạch Vinh xen miệng vào.

Thấy Uông Chính Phong như vậy, Vương Trạch Vinh có cảm giác Uông Chính Phong như ông lão nói những lời cuối cùng vậy.

- Trạch Vinh, Tiểu Kiều rất đáng thương. Cháu biết đó, một người phụ nữ cần chính là gia đình hạnh phúc. Nhưng vì ông bố này mà cuộc sống của Tiểu Kiều coi như đã mất. Thằng ranh Lâm Khâm kia đáng là gì chứ, chuyện nó làm bên ngoài nghĩ bác không biết ư? Nó cũng không tốt được bao lâu nữa đâu. Sau này Tiểu Kiều càng khổ hơn. Trạch Vinh, bác biết ý của Tiểu Kiều, nó sau này phải dựa vào cháu.

Vương Trạch Vinh nghe vậy thì đổ mồ hôi.

- Trạch Vinh, cháu phải biết bác là bác, Tiểu Kiều là Tiểu Kiều. Cho dù bác làm chuyện gì có lỗi đối với cháu, cháu nhất định phải đồng ý với bác là phải đối tốt với Tiểu Kiều.

Nhìn Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh nói:

- Tiểu Kiều là chị của Tiểu Phỉ, cũng là người cháu kính trọng. Bác yên tâm, cháu không thể không giúp cô ấy.

Vương Trạch Vinh ít nhiều hiểu ý của Uông Chính Phong. Y cho rằng hắn có thể phát triển, đây là hy vọng con cái quan hệ tốt với nhau. Vương Trạch Vinh thầm ghĩ Tiểu Kiều tốt như vậy, hắn sao có thể không chiếu cố cô.

- Sau đại hội Bí thư Lâm sẽ lui, cháu có nhiều hy vọng. Bác hy vọng Tiểu Kiều cũng hạnh phúc như Tiểu Phỉ.

Uông Chính Phong thở dài một tiếng rồi nói tiếp:

- Được rồi, cần nói bác đã nói. Sau này xem mấy đứa. Cháu ra với ông đi, ông bị đả kích quá nhiều.

Vương Trạch Vinh đi ra mà cảm thấy rất khó hiểu. Hắn không hiểu Uông Chính Phong muốn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.