Quan Khí​

Chương 1167: Vấn đề rất nghiêm trọng



Vương Trạch Vinh đúng là không ngờ việc Nam Điền báo cáo chuyện của Tiền Minh Phú lên khiến Trung ương coi trọng như vậy.

Việc này không chỉ Vương Trạch Vinh không ngờ tới, cán bộ Nam Điền cũng không ngờ. Nhiều người bàn tán đây chỉ là việc nhỏ, có cần làm lớn như vậy không?

Trung ương đã phái tổ công tác tới thì Vương Trạch Vinh đương nhiên phải coi trọng. Trong này nhất định ẩn giấu điều gì đó, đáng để nghiên cứu.

Mấy thường vụ Vương Hệ liền đến văn phòng hắn. Mọi người cũng muốn từ Vương Trạch Vinh hiểu rõ tình hình. Mặc dù chuyện này không có lợi cho Tiền Minh Phú, nhưng Nam Điền xảy ra chuyện thì Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy có thể bị liên quan không?

Vương Trạch Vinh cũng rất khó hiểu, theo tình hình bây giờ thì tình hình có thể mở rộng. Trung ương có ý gì?

Vương Trạch Vinh dự định hỏi ý kiến Hạng Nam.

Hết giờ về nhà, Vương Trạch Vinh uống bát canh mà Long Hương Băng đưa, hắn cảm thấy cả người rất thoải mái.

- Bí thư Vương, anh mỗi ngày rất bận nhưng phải chú ý giữ sức khỏe.

Tuy nói đã sớm là người nhà nhưng trước mặt người khác Long Hương Băng vẫn gọi Vương Trạch Vinh là Bí thư Vương. Vương Trạch Vinh muốn sửa mấy lần nhưng không được nên đành bỏ qua. Đối với việc Long Hương Băng luôn suy nghĩ cho mình, hắn rất vui.

Long Hương Băng vừa tắm xong nên trên người toát ra một mùi hương rất quyến rũ, cô càng lúc càng động lòng người.

Thấy Long Hương Băng mặc đồ ở nhà, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Gọi em về đúng là lãng phí nhân tài trong giới kinh doanh.

- Em thích cuộc sống như thế này hơn, nhiều tiền như vậy làm gì. Sống ở ngoài sao ấm áp bằng sống cạnh người nhà. Giang tiểu thư không biết hâm mộ em như thế nào.

Vương Trạch Vinh gật đầu. Tính cách Long Hương Băng vốn là như vậy. Bảo cô đi khắp nơi như Tiểu Giang, cô không quen. Đôi khi phụ nữ quá ham mê kinh doanh cũng không tốt. Có được sẽ có mất, mình cũng là như vậy. Vì phát triển chính trị, hắn mất đi nhiều tình cảm. Nếu không phải hắn muốn làm quan để phục vụ nhân dân thì với số tiền của hắn bây giờ thì tìm một chỗ sống hạnh phúc bên các người phụ nữ của mình thì quá tốt.

- Tiểu Giang bây giờ đi đâu rồi?

Hai hôm nay Vương Trạch Vinh không nói chuyện với Tiểu Giang.

- Hôm nay Giang tiểu thư gọi điện tới nói là phải đến Anh để đàm phán.

Vương Trạch Vinh gật đầu và biết bố mẹ Tiểu Giang đang chăm cho đứa bé. Hắn là ông bố đúng là không làm tròn trách nhiệm.

Nghĩ đến Long Dũng Đình, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Dũng Đình gần đây thế nào?

- Cậu ấy gọi điện nói là đi theo anh vẫn tốt hơn, bây giờ làm việc gì cũng không thuận lợi.

- Em nói với cậu ấy đừng có suốt ngày nghĩ làm lái xe cho anhh. Bảo cậu ấy đến Bộ Công an chính là muốn cậu ấy nhanh chóng phát triển, có lợi cho cậu ấy.

Long Hương Băng cười nói:

- Cậu ấy cũng biết anh quan tâm.

Long Hương Băng đi vào bếp, Vương Trạch Vinh vào thư phòng gọi đến nhà Hạng Nam. Nghe điện là con lớn của Vương Trạch Vinh. Nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, đứa bé rất vui nói chuyện với Vương Trạch Vinh một lúc và không muốn bỏ máy. Lữ Hàm Yên đành phải giật máy, cô nói chuyện với Vương Trạch Vinh vài câu rồi đưa cho Hạng Nam.

Lữ Hàm Yên đã về Bắc Kinh, con thứ hai lấy cách nhận nuôi, đương nhiên họ Hạng. Hạng Nam tự đặt tên là Hạng Đỉnh Thiên. Hạng Nam rất vui mừng, thấy Hạng gia có người kế nghiệp. Ông cứ rảnh rỗi là về chơi với cháu.

Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:

- Bố biết con sẽ gọi tới. Con chờ chút, bố vào thư phòng nói chuyện.

Trong nhà có nhiều người ra vào, Hạng Nam phải vào trong thư phòng mới nói riêng được. Một lúc sau Hạng Nam gọi lại:

- Trạch Vinh, chuyện Tiền Minh Phú Nam Điền khiến Trung ương rất chú ý.

Vương Trạch Vinh thấy ông nói như vậy liền nói:

- Nói thật đối với Tiền Minh Phú thì mọi người đều biết tình hình của y. Y chỉ làm theo ý của Tiền Minh Phú mà thôi. Con chỉ định để y nghỉ vài hôm rồi quay lại cương vị. Không ngờ Trung ương lại chú ý như vậy.

Đây là suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, bây giờ Tư Mã Hoàng dù sao vẫn còn là Lãnh đạo trung ương, không thể làm quá. Vương Trạch Vinh không có khả năng đổi người.

Hạng Nam nói:

- Con bây giờ đã là lãnh đạo cao cấp của Đảng, ở chuyện này con phải nghĩ ra mới phải. Đây không phải việc bình thường. Con phải biết Đảng ta dù bất cứ lúc nào cũng là Đảng lãnh đạo, chỉ huy tất cả. Ai nếu vi phạm điều này thì đó là vấn đề nguyên tắc, là vấn đề phương hướng, đặc biệt là lãnh đạo cao cấp thì không cho phạm sai lầm này. Tiền Minh Phú phạm vài vấn đề rất nghiêm trọng.

Vương Trạch Vinh thế mới hiểu sao Trung ương có phản ứng mạnh như vậy. Từ giọng của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh cảm nhận được một cỗ sát khí rất lớn.

- Trạch Vinh, chúng ta là quốc gia một đảng, bất cứ lúc nào cũng không thể giảm địa vị của Đảng, việc này con phải chú ý. Con là Bí thư tỉnh ủy càng không thể phạm sai lầm này.

Do hai người nói chuyện nên Hạng Nam nói chuyện rất rõ ràng.

- Bố, hôm nay tổ công tác Trung ương đã đến Nam Điền và điều tra, có phải là nghi ngờ về tài liệu Nam Điền báo cáo?

Vương Trạch Vinh hỏi là có ý kiến của mình. Trung ương đến điều tra nội dung báo cáo của Tỉnh ủy Nam Điền, đây là không tin vào Nam Điền.

- Trạch Vinh, việc này rất bình thường. Không phải Trung ương không tin Nam Điền, nếu không tin thì sẽ không làm như vậy. Điều này là do tin Tỉnh ủy Nam Điền nên mới làm lớn như vậy. Trung ương làm như vậy là để cho một số người xem. Con không biết chuyện của Tiền Minh Phú đã kinh động đến Lão bí thư. Lão bí thư đã lên tiếng yêu cầu phải điều tra cụ thể, không cho phép chuyện như vậy tồn tại. Bí thư Lâm cũng tức giận, phê bình việc tuyển dụng cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.

Kinh động Lão bí thư, Ban Tổ chức cán bộ Trung ương bị phê bình.

Vương Trạch Vinh đúng là không ngờ. Lão bí thư bây giờ bình thường không nhúng tay vào việc quốc gia mà còn đứng ra nói chuyện.

- Tư Mã Hoàng có thái độ gì bố?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Trạch Vinh, ở chuyện Nam Điền con xử lý rất tốt, không kéo Tiền Minh Phú vào là đúng. Ở việc này khi báo cáo lên Trung ương cũng không có tên Tiền Minh Phú, Tư Mã Hoàng dù như thế nào cũng phải nhớ nhân tình này. Nếu Tiền Minh Phú tiến vào thì Tư Mã Hoàng sẽ đau đầu. Hôm qua Tư Mã Hoàng thấy bố còn tỏ vẻ cảm ơn.

Hạng Nam mặc dù nói chuyện với người nhà nhưng không tiện nói nhiều. Chẳng qua Vương Trạch Vinh có thể nghe ra ông thừa nhận cách làm của mình.

Sau khi gọi điện xong với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh gọi cho Uông Nhật Thần. Bởi vì Hạng Nam nhắc đến lbi, Vương Trạch Vinh muốn hỏi Uông Nhật Thần về thái độ của Lão bí thư. Uông Nhật Thần đã lui nên ông nói chuyện không ngại nhiều như Hạng Nam:

- Trạch Vinh, cháu gọi điện có phải hỏi thái độ của Lão bí thư đối với Nam Điền?

Uông Nhật Thần đương nhiên hiểu ý của Vương Trạch Vinh.

- Vừa nãy cháu gọi cho bố Hàm Yên, ông có nói nhưng cháu còn nhiều điểm không rõ.

- Ha ha, việc này cháu không biết rồi. Bây giờ có một số người đưa ra chính sách Đa đảng chấp pháp, đây là hiện tượng rất không tốt. Bây giờ đang tìm không được điểm vào thì Bàng Trường Huy tự chui ra, không đánh y thì đánh ai?

Hả, Vương Trạch Vinh bây giờ mới rõ Bàng Trường Huy là trèo ra làm tấm bia đỡ đạn.

- Trạch Vinh, cháu phải nhớ bất cứ lúc nào Trung Quốc đều là Trung Quốc vô sản, quyết không cho phép ai làm khác. Chuyện Nam Điền nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Lỗi lớn nhất của Bàng Trường Huy chính là bản thân là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nhưng lại bỏ quyền nắm giữ của Đảng. Cháu nghĩ đến là chuyện Liên Xô chưa. Đầu tiên chỉ là chút tư tưởng ảnh hưởng, cuối cùng khi tư tưởng này chiếm ưu thế khiến Liên Xô giải thể. Bây giờ Đừng nhìn Trung Quốc là xã hội mở rộng nhưng có mấy thứ không được xảy ra. Cách làm của Nam Điền đã đi ngược lại tư tưởng của Đảng.

Uông Nhật Thần nói tiếp:

- Cháu có biết một số lão đồng chí biết chuyện xảy ra ở Nam Điền liền có tiếng nói rất lớn. Có không ít người đến chỗ Lão bí thư, cho rằng Trung ương quản lý cán bộ quá lỏng lỏe, ở tình huống này Lão bí thư cũng không thể không đứng ra.

Vương Trạch Vinh giật mình nói:

- Nam Điền xảy ra chuyện như vậy thì cháu là Bí thư tỉnh ủy sẽ không tránh khỏi trách nhiệm.

Uông Nhật Thần cười phá lên nói:

- Trạch Vinh, cháu thật đúng là không biết kết quả của việc này. Cháu phải biết khi các ông lão biết cháu đập bàn trong hội nghị mắng người, lập tức sửa sai thì nói rõ cháu có lập trường kiên định, dám đấu tranh chống tư tưởng không tốt. Ở việc này mọi người biết lúc ấy cháu không ở Nam Điền, không biết tình hình. Đừng nghĩ Trung ương mù, Lão bí thư khen cháu. Ngài nói cháu làm tốt, cán bộ Đảng viên chính là dám làm dám đấu tranh chống hành vi vi phạm pháp luật.

Vương Trạch Vinh có thể nghe ra Uông Nhật Thần rất vui với cách làm của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nghe Uông Nhật Thần nói như vậy thì mở to mắt và thầm nghĩ mình cũng không tốt như mọi người nghĩ mà.

Vương Trạch Vinh đương nhiên có thể tưởng tượng các lão thành cách mạng khen mình, có nhiều người ủng hộ thì sẽ thuận lợi cho sự phát triển của hắn.

- Trạch Vinh, tổ công tác Trung ương đến Nam Điền để xác minh, đối với việc này sẽ xử lý rất nghiêm. Tiền Minh Phú vì cháu nên không liên quan nhưng không phải không có trách nhiệm. Chẳng qua nể mặt Tư Mã Hoàng nên bỏ qua. Xảy ra chuyện như vậy thì Tiền Minh Phú không thể phát triển nữa, dừng ở đây. Tiền Minh Phú thì mọi người biết bị Tiền Minh Phú ép làm vậy nhưng phải có người chịu trách nhiệm. Có lẽ Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Nam Điền sẽ thay đổi.

Vương Trạch Vinh lắc đầu, Nam Điền dung là chỗ nhiều việc, bộ máy không ngừng điều chỉnh.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Nam Điền đúng là làm Vương Triêu Chính đau đầu. Khảo sát cán bộ do bọn họ làm, vừa điều chỉnh cán bộ đã thành vậy. Bọn họ có trách nhiệm. Ông nghĩ sau đây khi chọn Trưởng ban tổ chức cán bộ Nam Điền thì Trung ương sẽ hỏi ý cháu.

- Đây có phải là thưởng cho cháu?

Uông Nhật Thần cười nói:

- Coi như vậy đi, làm việc chính là cần như vậy, nên làm như thế nào thì phải làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.