Quan Khí​

Chương 1177: Tranh thế (2)



Về nước, Vương Trạch Vinh liền bố trí công việc ở Nam Điền xong, hắn liền bay lên Bắc Kinh để báo cáo công việc.

Gặp Trần Hoa Kỳ, thấy quan khí của y đã khôi phục, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Sức khỏe Chủ nhiệm Trần xem ra rất tốt.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, Trần Hoa Kỳ liền đứng lên bắt tay hắn mà nói:

- Hôm nay vừa đến ư?

Đối với Vương Trạch Vinh, Trần Hoa Kỳ có ấn tượng tốt hơn trước nhiều. Lần trước Vương Trạch Vinh nhắc làm y đi điều tra và thấy rõ có một vài vấn đề. Bây giờ thông qua điều trị thì không còn chuyện gì nữa.

Một cán bộ như Trần Hoa Kỳ thì sức khỏe đại biểu con đường chính trị.

- Chủ nhiệm Trần, tôi muốn báo cáo tình hình lần này.

Trần Hoa Kỳ cười nói:

- Tổng bí thư cũng đang ở đây, tôi đi hỏi một chút.

Tình hình bình thường Vương Trạch Vinh muốn gặp Bí thư Lâm là phải hẹn trước, nhưng lần này Bí thư Lâm bảo hắn đến đây.

Khi thấy Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh thấy ngài đang phe eduyeejt gì đó.

- Cậu ngồi đi.

Bí thư Lâm chỉ ghế mà nói.

Một lát sau Bí thư Lâm bỏ bút xuống nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Nam Điền lần này được Bắc Kinh, Hải Đông cùng Sơn Thành viện trợ, tin rằng sẽ có tác dụng thúc đẩy công tác của Nam Điền.

Bây giờ truyền thông đã tiến hành tuyên truyền việc này, Vương Trạch Vinh cũng biết Bí thư Lâm chú ý việc này nên cười nói:

- Nam Điền là tỉnh lạc hậu, bây giờ được ba thành phố ủng hộ thì có tác dụng lớn đối với sự phát triển của chúng tôi.

Sau đó Vương Trạch Vinh nói chuyện về hành trình đến nước V.

Nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo, Bí thư Lâm không nói gì mà chỉ gật đầu nói:

- Chúng ta là một quốc gia đang phát triển, ở bất cứ chuyện gì cũng cần phải cho quốc tế thấy tác dụng của quốc gia chúng ta. Viện trợ cho các nước bạn là việc lớn, chuyện các cậu đàm phán viện trợ cho nước V là rất tốt.

Nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh, Bí thư Lâm nói thêm:

- Trung ương rất coi trọng sự quan trường của Nam Điền. Thấy bộ máy Nam Điền đoàn kết thành một khối thống nhất để công tác, tôi rất vui.

Nghe Bí thư Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh liền biết Bí thư Lâm hiểu rõ tình hình Nam Điền, Bí thư Lâm hài lòng với cách làm của mình.

Nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh ra khỏi chỗ Tổng bí thư, Trần Hoa Kỳ bảo hắn đến văn phòng y một chút.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Nam Điền gần đây phát triển rất tốt, các đồng chí cần chính là chú trọng phát triển công việc.

Trần Hoa Kỳ nói đầy ẩn ý với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh sau khi hiểu ra nhiều điều sau việc ba thành phố muốn hợp tác Nam Điền, suy nghĩ của hắn nhanh nhạy hơn. Hắn thoáng cái hiểu ý của Trần Hoa Kỳ. Đây chính là không muốn mình trộn lẫn với thế lực nào, chính là không hy vọng mình xảy ra chuyện.

Trần Hoa Kỳ bảo hắn lại và chỉ điểm là không dễ dàng gì. Vương Trạch Vinh cung kính nói:

- Xin Chủ nhiệm Trần tin vào Tỉnh ủy Nam Điền. Bất cứ lúc nào quan trọng nhất của Nam Điền chính là phát triển. Bây giờ Nam Điền càng lúc càng cách xa các tỉnh, thành phố phát triển, chúng tôi phải hết lòng trong công tác để tiến lên.

Trần Hoa Kỳ cười nói:

- Vậy mới đúng.

Vương Trạch Vinh cũng không biết chính là sau khi hắn ra khỏi văn phòng của Bí thư Lâm, Bí thư Lâm cũng đang suy nghĩ. Chuyện Nam Điền làm Bí thư Lâm rất chú ý. Thấy tuyên truyền không ngừng đưa tin về Nam Điền hợp tác với ba thành phố, ngài đương nhiên hiểu mấy người kia muốn làm gì.

Vương Trạch Vinh xử lý việc này rất chín chắn, xem ra Vương Trạch Vinh đã bắt đầu trưởng thành.

Lại nghĩ đến nội dung hợp tác đạt được qua chuyến thăm đến nước V, Bí thư Lâm càng hài lòng hơn. Vương Trạch Vinh đã hiểu rõ tinh thần của Trung ương.

Vương Trạch Vinh cũng không biết Bí thư Lâm bây giờ đã chính thức coi hắn là cùng cấp bậc với đám người Lý Kiền Ý. Lần này sau khi xử lý xong việc, hắn liền về nhà.

Xe chạy thẳng đến nhà Hạng Nam.

Thấy Vương Trạch Vinh từ trên xe xuống, hai con của Vương Trạch Vinh lập tức vọt tới.

Thấy hai đứa bé vây lấy Vương Trạch Vinh, Hứa Tố Mai cười nói:

- Trạch Vinh, con là bố thì mỗi lần về tốt nhất mang quà cho hai đứa trẻ.

Nghe mẹ vợ nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới nhớ là mình chưa tặng quà cho con.

Thấy hai đứa bé rất vui, Vương Trạch Vinh ôm ôm con mà nói:

- Mau nói cho bố biết các con muốn quà gì?

Lữ Hàm Yên vừa lúc từ trong đi ra nghe thấy thế liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Sao anh có thể hỏi các con muốn gì. Anh chỉ cần vừa nói chuyện thì con còn cần gì nữa chứ?

Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên và thấy cô sau khi sinh con trông càng quyến rũ hơn.

Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình với ánh mắt như vậy, trong mắt Lữ Hàm Yên lộ rõ vẻ hạnh phúc. Cô biết Vương Trạch Vinh có mấy người phụ nữ nên sợ Vương Trạch Vinh không còn yêu mình như trước. Bây giờ thấy ánh mắt này của Vương Trạch Vinh, mọi lo lắng đã biến mất.

Hai đứa bé cũng không đòi hỏi gì từ Vương Trạch Vinh. Nhưng Vương Trạch Vinh biết mình có lỗi với chúng nên nói:

- Được rồi, tối nay bố con mình đi chơi.

Thấy hai đứa bé rất vui vẻ, trong lòng Vương Trạch Vinh cuối cùng đã có cảm giác nhà.

Vào cửa, Lữ Hàm Yên nói với Vương Trạch Vinh:

- Hôm nay bố vừa lúc ít việc. Bố biết anh sẽ về nên nói lát nữa sẽ về.

- Bố rất bận, phải bảo bố giữ sức khỏe đó.

Vương Trạch Vinh nói.

Hứa Tố Mai cười nói:

- Bố con có chịu ngồi yên đâu. Nếu có ngày ông ngồi yên thì sẽ không quen.

Vương Trạch Vinh cũng cười nói:

- Cũng đúng ạ.

Sau đó Vương Trạch Vinh chơi đùa với hai người con trai. Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Hứa Tố Mai cũng rất vui vẻ.

Một tiếng sau, Hạng Nam về nhà.

Thấy Vương Trạch Vinh đang chơi với cháu, Hạng Nam ôm thằng bé con lên mà nói:

- Đã sớm mong con về rồi.

Người nhà nói chuyện vài câu, Lữ Hàm Yên và Hứa Tố Mai biết hai người đàn ông có việc cần nói nên dẫn trẻ con ra ngoài.

Vương Trạch Vinh đi tới rót thêm nước nóng cho Hạng Nam.

Trong phòng bây giờ không còn ai khác.

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi gật đầu nói:

- Chuyện Nam Điền, con xử lý rất tốt.

Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam không chỉ nói chuyện này, hắn im lặng lắng nghe.

Thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó, Hạng Nam cười nói:

- Con chắc cũng đã nhìn ra các loại thủ đoạn cuối cùng chủ là một hy vọng con dựa vào. Cho dù con không dựa vào cũng muốn mọi người thấy trên người con có dấu của bọn họ.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Cho nên con mới đối xử mọi người như nhau.

Hạng Nam nói:

- Đây là thể hiện rõ con đã trưởng thành, con có thể nhìn ra vấn đề từ sự phức tạp, đây là biểu hiện của sự tiến bộ. Con bây giờ nhất định phải nhớ kỹ chưa đến lúc cuối cùng thì không thể tỏ thái độ của mình.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Ở chuyện này không biết mấy người bọn họ có chắc chắn không ạ?

Vương Trạch Vinh hỏi chính là khả năng lên chức.

Hạng Nam nói:

- Việc này Trung ương sớm đã bàn, chẳng qua bây giờ cấp độ của con còn chưa đủ để hiểu rõ. Đôi khi người chạy nhanh nhất chưa chắc là người có thể đến đích.

Xem ra Hạng Nam đây là giữ bí mật nên không thể nói rõ. Vương Trạch Vinh cũng không thể nói.

Đổi sang chuyện khác, Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:

- Cách xử lý chuyện ở qư và Nam Điền của con làm rất tốt. Bố thấy ánh mắt của con đã từ Nam Điền chuyển sang thành toàn cục, việc này rất không dễ dàng. Con phải biết được mất không phải là ở một địa phương, quan trọng nhất là con có tầm nhìn rộng hay không mà thôi? Đây là điểm mà bố vẫn không hề nhắc con, rất nhiều thứ phải tự con hiểu ra, hiểu thì mới có thể tiến thêm một bước nếu không sẽ đứng im tại chỗ hoặc là lùi bước.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ánh mắt của con trước đây quá hạn hẹp.

Hạng Nam cười nói:

- Con đã có một bước khởi đầu rất tốt, phải mau chóng nhìn ra ngoài Nam Điền. Đám người Tiền Minh Phú có thể ảnh hưởng gì đến con? Ngũ kiệt có thể thành ngũ kiệt là do mỗi người đều có sự hơn người. Nói thật bắt đầu từ bây giờ thì bố mới cho rằng con có thể xen vào ngũ kiệt.

Hạng Nam cười nói. Vương Trạch Vinh đương nhiên nhìn ra ông không quá coi trọng ngũ kiệt này.

Mặc dù Hạng Nam cũng không coi trọng nhưng sau khi thấy vài điểm quan trọng, Vương Trạch Vinh cũng không hề coi thường bốn người kia. Hắn phát hiện mình có nhiều điểm cần học bọn họ.

- Tư Mã Hoàng hôm qua nói với bố, ông ta hy vọng lần này con có thể đến nhà ông ta một chuyến.

Hạng Nam đột nhiên nói.

- Ông ta bảo con đến nhà?

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên.

Hạng Nam cười nói:

- Vừa nãy còn khen con, bây giờ sao lại quay về quá khứ. Mục tiêu mọi người chỉ có một đó là mong Trung Quốc mạnh lên.

Vương Trạch Vinh thấy vậy liền rất kính phục Ủy viên trưởng này. Hắn nói với Hạng Nam:

- Vâng, mai con đến nhà ông ta.

Hạng Nam lúc này lại nghiêm túc nói:

- Con bây giờ không nên nghĩ nhiều, tạo tốt trụ cột là quan trọng nhất. Nếu muốn phát triển thì phải giải quyết hết các khả năng gây khó khăn cho mình.

Vương Trạch Vinh gật đầu, lời Hạng Nam nói đã đúng tâm lý của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.