Vương Trạch Vinh nghĩ một chút rồi gọi điện cho bí thư chính pháp ủy Tô Tắc Đào. Loại chuyện này nên xử lý từ nội bộ hệ thống.
Lúc này Tô Tắc Đào đang ăn cơm cùng với lãnh đạo bộ công an trong một nhà hàng.
Từ sau khi Nam Điền thông thương với ASEAN đến giờ, bộ công an càng ngày càng coi trọng Nam Điền, lần này phái hẳn phó bộ trưởng Đổng Hằng dẫn theo một đoàn người tới tìm hiểu chuyện liên hệ hợp tác an ninh giữa Nam Điền với các nước Đông Nam Á.
Đổng Hằng là một người rất tinh minh, là người thuộc hệ Chu Trạch Cương nên tự nhiên hắn có quan hệ đồng minh với Vương Trạch Vinh. Lần này thấy Nam Điền phát triển về mọi mặt nên hắn cảm thấy thế phát triển của Vương Trạch Vinh lại càng mạnh hơn. Trước khi đến đây Chu Trạch Cương cũng đã dặn dò hắn phải cố gắng hết sức phối hợp công tác với Nam Điền.
Thấy Vương Trạch Vinh gọi điện thoại tới, Tô Tắc Đào điều chỉnh sắc mặt, lập tức ngồi ngay ngắn hỏi:
- Bí thư Vương, ngài có dặn dò gì không?
Tô Tắc Đào thấy tình hình phát triển của Vương Trạch Vinh nên giờ về cơ bản cũng đã nhảy về phe Vương Trạch Vinh rồi. Biết Vương Trạch Vinh không gọi điện thoại tới một cách tùy tiện, đặc biệt lại là vào thời gian này, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
- Đồng chí Tắc Đào, có một chuyện cần anh điều tra ngay lập tức, có phải công an thành phố Xuân Thành bắt một số nhóm người bán hàng đa cấp hay không, trong đó có một nữ đồng chí tên là Uông Kiều. Anh lập tức thu xếp cho ổn thỏa, quyết không để cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vương Trạch Vinh nói xong liền thay quần áo tới công an thành phố Xuân Thành.
Uông Kiều tới địa bàn của mình mà còn xảy ra chuyện, chuyện này khiến cho mình thật khó mà ăn nói.
Tô Tắc Đào thấy Vương Trạch Vinh đặc biệt gọi điện thoại tới chỉ để hỏi về chuyện bắt một người bán hàng đa cấp thì sửng sốt, trong lúc nhất thời hắn nghĩ mãi không rõ người phụ nữ tên Uông Kiều kia có quan hệ gì với Vương Trạch Vinh. Điều đầu tiên mà Tô Tắc Đào nghĩ đến là liệu người phụ nữ này có quan hệ đặc biệt gì với Vương Trạch Vinh hay không, nhưng sau đó hắn lại phủ định ý nghĩ này. Nếu quả thực mà có quan hệ đặc biệt gì thì Vương Trạch Vinh sẽ không có khả năng gọi điện thoại vào lúc này.
Phó bộ trưởng bộ công an Đổng Hằng đang ngồi ở bên cạnh hắn nên cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại này.
Khi hai chữ Uông Kiều lọt vào tai thì hắn sững người lại giây lát, là phó bộ trưởng bộ công an nên hắn đương nhiên biết Uông Kiều là ai. Biểu hiện trên mặt hắn liền trở nên phong phú.
- Bí thư Tô, có chuyện gì vậy?
Đổng Hằng hỏi, hiển nhiên hắn khó mà nói mình đã nghe được nội dung cuộc điện thoại.
Đang muốn có người giải thích nghi vấn cho mình, Tô Tắc Đào nghĩ rằng chuyện này cũng không cần phải giữ bí mật gì, liền nói:
- Có chút kỳ quái, bí thư tỉnh ủy Vương gọi điện thoại tới nói là công an Xuân Thành bắt một người phụ nữ bán hàng đa cấp tên là Uông Kiều, nói là quyết không thể để người này xảy ra chuyện gì, Uông Kiều là ai vậy?
Đổng Hằng lập tức ngồi không yên, nhìn về phía Tô Tắc Đào nói:
- Chẳng lẽ là con dâu của tổng bí thư Lâm?
Mặc dù là câu hỏi mang tính thăm dò nhưng giọng điệu thì đã xác định đây chính là con dâu của tổng bí thư Lâm. Khi nghĩ đến việc con dâu của tổng bí thư Lâm bị bắt khi đang bán hàng đa cấp thì mặt hắn méo xệch. Bán hàng đa cấp nhất định là một việc mang tính tai họa cao, nhưng bất kể như thế nào cũng không ngờ con dâu của tổng bí thư Lâm lại đi làm việc này.
Hắn vừa nói như vậy thì Tô Tắc Đào giống như là bị bắn vào đít, đứng bật dậy, hắn cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Uông Kiều mà có thể khiến cho Vương Trạch Vinh quan tâm thì trăm phần trăm là con dâu của tổng bí thư Lâm rồi. Con dâu của tổng bí thư Lâm bị thủ hạ của mình bắt vì coi là nhân viên bán hàng đa cấp! Nghĩ vậy Tô Tắc Đào liền dở khóc dở cười, việc này làm cho người ta quá khó hiểu!
Đám người đang cùng ăn cơm nhìn sang, không ai ngồi yên được, phó bộ trưởng bộ công an Đổng Hằng nghiêm túc nói:
- Đây là chuyện lớn, nhất định phải bảo đảm an toàn đồng chí Uông Kiều.
Một phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh trong số những người ngồi ăn ở đây đột nhiên nhớ tới lời nói hôm qua:
- Hôm nay đúng là có tiếp đón một người phụ nữ tên là Uông Kiều tới từ phòng văn phòng nghiên cứu chính sách của quốc vụ viện. Người phụ nữ này chủ yếu là yêu cầu chúng tôi cung cấp một số tư liệu, bởi vì tới đột ngột nên tôi đã nói với cô ấy rằng ngày mai tới xem. Nếu tính theo thời gian thì chẳng lẽ là cô ấy ư?
Vừa nghe thấy là Uông Kiều từ văn phòng nghiên cứu quốc vụ viện thì Đổng Hằng biết người này là con dâu của tổng bí thư Lâm trăm phần trăm rồi, vì để xác định một chút hắn miêu tả lại đặc điểm của Uông Kiều, phó chánh văn phòng ủy ban tỉnh kia không ngừng gật đầu nói:
- Đúng là như vậy!
Xác định là Uông Kiều, mọi người quay sang nhìn nhau, cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Tô Tắc Đào đến giờ vẫn không nghĩ ra làm sao mà con dâu của tổng bí thư Lâm lại ở cùng với đám người bán hàng đa cấp chứ.
Đương nhiên, hắn cũng không có thời gian để nghĩ thêm về vấn đề này, giờ hắn chỉ nghĩ làm sao để đưa Uông Kiều bình an ra khỏi công an thành phố Xuân Thành mà thôi.
Tô Tắc Đào không ngồi yên được móc điện thoại ra rồi dẫn mọi người tới công an thành phố Xuân Thành. Giám đốc công an thành phố Xuân Thành là Phổ Thư Ý cảm thấy mấy ngày nay rất đẹp, thông qua nỗ lực, cuối cùng hắn cũng móc nối được quan hệ với một ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị thành phố Xuân Thành. Đừng nhìn người này chỉ là một ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, ai cũng biết năng lực của người này rất lớn, chỉ cần dựa được vào cây đại thụ này thì tiền đồ của mình coi như bảo đảm. Hôm nay ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị này báo một tin tức, nói là có một người bán hàng đa cấp đang tập trung huấn luyện trong một nhà dân ở Xuân Thành, yêu cầu hắn phái người bắt sạch hang ổ này, hơn nữa quan trọng nhất là lôi được công ty đứng sau lưng ra ánh sáng.
Tuy rằng cũng không biết tình hình cụ thể nhưng Phổ Thư Ý vẫn coi chuyện này là một chuyện lớn, dẹp bán hàng đa cấp là một công tác trọng yếu của quốc gia, chỉ cần mình xóa sạch một hang ổ thì tất là thành tích. Đồng thời hắn cũng đã phân tích qua, chắc là công ty bán hàng đa cấp kia có xung đột gì đó với ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị này, dẹp được công ty này thì có khi lại còn lấy lòng được ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị đó nữa.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phổ Thư Ý hạ quyết tâm làm việc này.
Tới khi tóm gọn nhân viên bán hàng đa cấp này, Phổ Thư Ý tới quan sát từng người một thì lại phát hiện được một mỹ nhân.
Ánh mắt liên tục quét từ trên xuống dưới người Uông Kiều, Phổ Thư Ý phải cảm thán trong lòng, xã hội hiện giờ làm cho người ta không thể tưởng tượng được, một mỹ nữ đẹp như vậy mà không ngờ cũng tham gia bán hàng đa cấp. Nếu mỹ nữ này tận dụng tốt vốn tự có của mình thì kiếm mấy trăm nghìn cũng là chuyện quá dễ dàng, thật sự là đáng tiếc!
Vỗ bàn một cái, Phổ Thư Ý hét to với Uông Kiều:
- Mấy người tự nhìn lại mình đi, việc đứng đắn thì không làm mà lại đi bán hàng đa cấp này, chẳng lẽ mấy người không biết đây là chuyện trái pháp luật hay sao?
Uông Kiều lúc này thực sự là bực mình, nàng vốn cảm thấy nhàm chán nên thường xuyên lên mạng dùng một nickname "cô gái phong tình" nói chuyện phiếm, không biết như thế nào mà lại tán gẫu được với một người gọi là "truyền bá thế giới", sau mới phát hiện đây là một phụ nữ trung niên, lại là người Nam Điền. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh đang ở Nam Điền nên Uông Kiều lại càng để tâm đến nàng, thường xuyên chuyện trò ua lại, vị "truyền bá thế giới" này nói là có một mối buôn bán mới giới thiệu cho Uông Kiều và mời nàng đến Nam Điền xem. Nhân dịp lần này muốn đến thăm Vương Trạch Vinh, Uông Kiều liền hẹn với người phụ nữ "truyền bá thế giới" rằng khi tới đó sẽ đến thăm nàng.
Hôm nay xử lý xong hết công việc, Uông Kiều nghĩ rằng Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ vừa mới gặp mặt thì chắc chắn sẽ lại abcxyz, trong lúc tâm tình phức tạp liền liên hệ với người phụ nữ "truyền bá thế giới" kia, không người đối phương vừa nghe thấy nàng thật sự từ Bắc Kinh tới liền nhiệt tình chạy tới đón, đi cùng với người phụ nữ này còn có mấy nam nữ trông khá khí phái.
Nhìn thấy những người này trông tao nhã, tâm tình Uông Kiều khá tốt, được người phụ nữ kia mời liền đi tới một nhà dân ở Xuân Thành để tìm hiểu buôn bán. Đây là một ngôi biệt thự, không ngờ bên trong có đến mấy chục người.
Uông Kiều không ngờ mình bị lừa tới đây để nghe một khóa học tẩy não.
Nhìn thấy một tên đẹp trai đang giảng giải lý luận qua internet, Uông Kiều buồn bực muốn chết, đang tính có nên rời khỏi đây hay không thì một đội cảnh sát ập vào, những người này vừa vào liền tịch thu toàn bộ điện thoại di động của bọn họ... rồi xua tất cả lên một chiếc xe thùng. Bất kể là Uông Kiều nói là mình tình cờ tới đây đều bị bỏ qua, lại còn đem vứt những chứng cứ mà Uông Kiều đưa ra sang một bên nói là giả.
Sau khi những người này bị dẫn tới trụ sở công an thì Uông Kiều cảm thấy việc này chỉ có thể tìm Vương Trạch Vinh mới được.
Là con dâu của tổng bí thư Lâm thì sao lại không có phụ kiện bảo vệ mình cơ chứ, một cúc áo trên người Uông Kiều là một chiếc di động mini, lợi dụng lúc mọi người không chú ý, Uông Kiều liền gọi điện báo cho Vương Trạch Vinh.
Biết Vương Trạch Vinh sẽ đến nhanh chóng nên nàng yên tâm đứng tại đó.
- "Cô gái phong tình" đừng sợ, chúng ta không làm chuyện phạm pháp thì bọn họ dựa vào cái gì mà bắt chứ.
Bởi vì vừa mới gặp nhau thì đi nghe giảng nên song phương đều chưa kịp nói tên thật ra, người phụ nữ trung niên kia tới bên Uông Kiều nói với bộ dạng không có việc gì hết.
Một thanh niên trông rất tuấn tú cố ý lại gần Uông Kiều nói:
- Đừng sợ, có chúng tôi ở đây thì bọn họ không dám làm gì đâu.
Ý tứ của tên này là sẽ vì Uông Kiều mà đấu tranh anh dũng.
Lúc này Uông Kiều rất hối hận, sớm biết như vậy thì đã không liên hệ với người phụ nữ "truyền bá thế giới" này rồi, nàng là người nghiên cứu kinh tế thì sao lại không biết sự nguy hai của bán hàng đa cấp chứ.
Vừa mới giáo huấn vài câu thì di động của Phổ Thư Ý vang lên liên tục, lãnh đạo gọi tới cho hắn càng lúc chức càng cao hơn, mồ hôi trên đầu Phổ Thư Ý không ngừng úa ra ngoài, ánh mắt nhìn đám người kia không ngừng, hắn cảm thấy hôm nay có thể đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Sau vài cuộc điện thoại cuối cùng, Phổ Thư Ý nhìn về mấy chục người cả nam lẫn nữ, hỏi to:
- Trong số mấy người thì ai là Uông Kiều?
Uông Kiều biết chắc là Vương Trạch Vinh đã phát huy tác dụng nên từ trong đám người đi ra.
Đang khi nói chuyện thì mọi người chợt nghe tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi bên ngoài trụ sở, rồi từng chiếc xe cảnh sát lao vào bên trong, không bao lâu sau trong trụ sở đã chật ních các xe cảnh sát với đèn nhấp nháy sáng trưng cùng với tiếng réo đinh tai nhức óc.
Nhìn thấy nhiều xe cảnh sát đến như vậy, đặc biệt là tiếng còi hú vang lên inh ỏi, đám người bán hàng đa cấp mất sạch vẻ không sợ chết vừa rồi. Trong lòng mọi người đều nghĩ rằng, mình chỉ là người bán hàng đa cấp mà thôi, cần gì phải giống như lâm vào đại địch vậy chứ.
Lại nghĩ tới vừa rồi Phổ Thư Ý hỏi ai là Uông Kiều, mấy người đang đứng quanh Uông Kiều lập tức rời xa trong nháy mắt, tất cả đều nhìn với ánh mắt nghi ngờ là trọng phạm.