Khắp nơi trong cả nước đều đang triển khai khai thác mối nguy hại của công ty Hỉ Địa, tiến hành các hoạt động tấn công bán hàng đa cấp, Trương Lam lúc này đương nhiên không thể không rõ có một số người muốn làm gì. Là một người đứng trên địa vị cao, lại tới thời kỳ quan trọng cho việc thay đổi nhiệm kỳ mới nên đám thân tín của Trương Lam đã sớm báo cáo tình hình cho hắn biết rồi, hơn nữa cũng phân tích luôn những việc này.
Vốn tình thế đang tốt đẹp thì chỉ vì một công ty nho nhỏ ở Nam Điền lại đảo ngược hoàn toàn, điều này khiến cho tâm tình của Trương Lam rất xấu. Mấy ngày nay ở Bắc Kinh có mấy người đi lại chóng cả mặt, đặc biệt là Chu Thế Khánh, tên này tỏ vẻ xung phong dẫn đầu, Chu Trạch Cương kia tuy rằng bề ngoài bình tĩnh nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra được hắn khống chế đám người gây sự, và chĩa mũi dùi vào mình.
Nhìn đứa con trai út đang ngồi nghịch di động trên ghế salon, lại nhìn sang hai đứa con trai khác, cơn bực tức của Trương Lam không có chỗ xả, hét lên với Trương Xung:
- Mày còn bao nhiêu chuyện giấu diếm tao?
Trương Xung căn bản là chưa nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nói với vẻ không hề gì:
- Bố, chẳng qua chỉ là một công ty nhỏ ở Nam Điền thôi mà, do lần trước bọn họ tìm tới cửa nên con thuận tay nhận lấy mà thôi. Nếu bố không cho con quản chuyện bọn hắn thì con không quản nữa là được, chẳng có gì lớn cả.
Anh trai Trương Xung là Trương Hạo trầm giọng nói:
- Thằng ranh này, mày muốn hại bố chết à!
Vốn đã có ý kiến với Trương Hạo, Trương Xung nói:
- Tôi biết mọi người đều thấy tôi chướng mắt, hừ, chẳng qua chỉ là một phó thị trưởng mà thôi, nếu không có quan hệ của bố thì anh làm sao có thể làm được cái vị trí này. Tôi không có bản lĩnh đó nên phải đi kiếm cơm, công ty dưới tay tôi đều là do một tay tôi dốc sức cả đó.
Trương Hạo cũng tức giận, hét lớn:
- Nếu không nể mặt bố thì ai sẽ giúp mày, mày cho rằng mày là ai chứ, mấy công ty đó còn không phải là nhờ quan hệ của bố mới có sao.
Trương Lam nghe thấy hai đứa con cãi nhau, trong lòng bừng bừng lửa giận, hắn thật sự không ngờ rằng mấy đứa con của mình dựa vào thể diện của mình làm xằng làm bậy bên dưới.
- Cút hết cho tao!
Trương Lam hét lên với hai đứa con trai.
Đuổi đám con đi, Trương Lam có cảm giác mệt mỏi, cả người gần như ngồi phịch xuống ghế salon.
Hai tay liên tục ấn huyệt thái dương, sau một lúc, Trương Lam mới khôi phục lại, thở dài thậm thượt, hắn bắt đầu phân tích các mặt trong việc này.
- Lão Trương, vấn đề lần này có phải rất lớn hay không?
Bà vợ Du Phương nhìn thấy chồng như vậy liền lo lắng hỏi. Bà rất hiểu tình hình chồng mình, nếu như Trương Lam có sơ xuất thì Trương gia có thể sẽ có đại sự.
Gật gật đầu, Trương Lam cũng không nói lời nào.
- Đám người ở Nam Điền làm như thế nào vậy, bọn họ chẳng lẽ không biết việc này sẽ ảnh hưởng đến ông sao? Loại chuyện này phải đè xuống mới phải chứ, không ngờ lại làm huyên náo cho cả nước đều biết, tôi thấy Vương Trạch Vinh này là muốn nhằm vào ông rồi!
Nghe thấy Du Phương nói như vậy, Trương Lam lắc đầu nói:
- Chuyện này Vương Trạch Vinh xử lý cũng không tệ lắm, hắn cũng không có ý nhằm vào tôi.
- Nếu hắn không nhằm vào ông thì phải dập tắt chuyện này khi còn manh nha mới phải chứ, tại sao lại để chuyện đến nước này?
- Có một số việc bà không rõ, cũng không phải Vương Trạch Vinh muốn nhằm vào tôi mà là có một số người cố tình mượn việc này gây sự!
Đối với chuyện này Trương Lam nhìn hết sức chuẩn, hắn biết Nam Điền bây giờ là trung tâm chú ý của cả nước, tại một địa khu như vậy thì chỉ cần là người có thế lực ở Bắc Kinh thì không ai có khả năng bỏ qua địa phương này. Đừng nói là lúc ấy phải làm động tĩnh lớn như vậy, cho dù động tĩnh không lớn thì chỉ cần có dính dáng tới tổng bí thư Lâm thì dù không có việc gì cũng sẽ bị người biến thành có chuyện.
Hiện tại Trương Lam đang suy xét không phải là chuyện Nam Điền mà là ai muốn động tới mình nhất.
Đương nhiên, ngồi ở vị trí như hắn thì cho dù là tùy tiện ngẫm nghĩ thì hắn cũng biết là ai muốn động tới mình nhất mà không cần đợi bên truyền thông.
Xem ra Chu Trạch Cương ngồi không yên rồi!
Làm sao bây giờ?
Giờ làm thế nào để giải quyết chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất, Trương Lam thấy đau hết cả đầu.
- Lão Trương. Ngày nào tôi cũng chú ý sự tiến triển của việc này, ông nói có kỳ quái hay không, hiện tại có đủ dạng người từ các nơi nhảy ra, tôi cũng phân tích một chút thì thấy chuyện này cũng không hoàn toàn là do người của Chu Trạch Cương và Chu Thế Khánh. Ông thử nói xem những đám người này nhảy ra chộn rộn làm cái gì, lẽ nào bọn này cũng có thể đạt được lợi ích từ chuyện này sao? Chẳng lẽ bọn họ không thử nghĩ xem nếu lần này không lật ngã được ông thì sẽ có hậu quả ra sao à?
Du Phương làm công tác tại tổng liên đoàn lao động Trung Quốc, bình thường gặp không ít sự việc nên khi gặp những chuyện quan hệ đến chồng mình thì đều phân tích.
Trương Lam thực chất cũng đã phân tích qua việc này từ sớm, liếc nhìn Du Phương một cái thở dài:
- Thật không ngờ, trước kia tôi lại không để mắt tới Vương Trạch Vinh này!
- Ông vừa mới nói là Vương Trạch Vinh không nhằm vào ông mà, giờ sao lại đột nhiên nói Vương Trạch Vinh có liên quan tới việc này thế?
Du Phương khó hiểu hỏi.
- Hai việc khác nhau nhưng lại là một chuyện!
Trương Lam nói.
Buồn bực trong lòng cũng cần có người chia sẻ, Trương Lam nói:
- Vốn trong suy nghĩ của tôi thì Vương Trạch Vinh chẳng qua chỉ có một bố vợ là Hạng Nam, quan hệ sau lưng cũng không phức tạp, bây giờ chuyện này xảy ra thì mới thấy là tôi đã coi thường hắn, Vương Trạch Vinh cực kỳ không đơn giản! Chẳng trách nhiều người như vậy lại chạy theo Vương Trạch Vinh!
Khi nói chuyện Trương Lam lộ rõ ý rằng sớm biết như này thì đã tăng cường liên hệ với Vương Trạch Vinh rồi.
Du Phương nói:
- Tôi chỉ nghe nói hắn ngoại trừ có qua lại với đám con cháu "thái tử Đảng" ra thì còn dạy một số ông bà già tập thái cực quyền, chẳng lẽ nói những người này thực sự muốn đẩy Vương Trạch Vinh lên, chuyện ở Bắc Kinh thì mọi người đều biết, thấy không ít chuyện thỏ không thoát khỏi vuốt ưng. Vương Trạch Vinh so với ông thì kém không phải chỉ có một hai điểm, bọn họ làm sao có thể liều mạng đắc tội với ông để bảo vệ Vương Trạch Vinh chứ?
Trương Lam cười khổ một tiếng nói:
- Việc này trước kia tôi cũng nghĩ gần giống như bà, cũng không coi hắn là đối thủ, giờ xem ra Vương Trạch Vinh không chỉ có hình thành một mạng lưới lại địa phương mà ở Bắc Kinh cũng có mạng lưới của hắn. Hắn đã không còn là một bí thư tỉnh ủy đơn thuần nữa rồi!
Không ngờ rằng chồng mình lại xem trọng Vương Trạch Vinh như vậy, Du Phương khá giật mình.
Rút một điếu thuốc ra, Trương Lam nói:
- Hiện tại ngoại trừ mấy người gây ồn ào thêm náo nhiệt ra thì tôi thấy phần lớn người đi gây sự ở các nơi đều có quan hệ với Vương Trạch Vinh, có cấp dưới khi xưa của hắn, có thân thích của hắn. Bọn họ chính là muốn khuấy nước đục để chuẩn bị cho Vương Trạch Vinh tiến thêm một bước.
Du Phương nói:
- Tôi vẫn thấy kỳ quái, người bình thường khó có thể ảnh hưởng tới ban Tuyên giáo trung ương nhưng Vệ Hồng Lâm có ý gì. Không ngờ hắn dám vận dụng lực lượng của mình để gây sự!
Trương Lam nói:
- Bà cũng không phải không biết, Vệ Hồng Lâm và Uông Nhật Thần có quan hệ thân thích, mà Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần thì lại có quan hệ một cành cây trên một cái cây, chắc là Vệ Hồng Lâm được Uông Nhật Thần yêu cầu làm việc này, mục đích cũng không ngoài việc tạo thế cho Vương Trạch Vinh.
- Bây giờ nhìn tình hình thì mọi người đều nhằm vào ông, ông làm sao bây giờ?
Đây mới chỗ mấu chốt, Du Phương đã hỏi tới điểm quan trọng.
Hôm nay Trương Lam cùng với thủ hạ thân tín của mình đã nghiên cứu đối sách một trận, đến giờ cũng không đưa ra được một phương án tốt nhất, ngẩn ngơ một lúc mới lên tiếng:
- Vấn đề hiện tại không phải ở bên dưới mà ở trên thượng tầng, chuyện ở bên dưới chỉ là do đối phương muốn mượn việc này để tạo thế. Đối với tôi thì vấn đề này cũng chẳng đáng quan tâm, người bên dưới dù có trăm nghìn ý kiến cũng chẳng có tác dụng mấy, mấu chốt chính là ý kiến của những người có ảnh hưởng đến trung ương mới là trọng yếu. Nếu có thể tách Vương Trạch Vinh và đám người sau lưng hắn ra khỏi chuyện này thì có khả năng vấn đề này sẽ nhỏ đi rất nhiều.
Hai mắt Du Phương sáng lên, nói:
- Vương Trạch Vinh thực sự có ảnh hưởng lớn như vậy sao, nếu vậy sao ông không gọi điện thoại cho hắn, tin rằng chỉ cần cấp cho hắn đủ những gì hắn muốn thì hắn sẽ buông tay ra.
Trương Lam thở dài một hơi nói:
- Việc này tôi cũng đã phân tích qua rồi, từ đủ loại chuyện thì có thể nhìn ra được, Vương Trạch Vinh có muốn cũng không thể buông tay ra được. Tuy nói tất cả mọi người đều có ý đẩy hắn lên nhưng Vương Trạch Vinh tạm thời không có sức ảnh hưởng, hắn cũng không biết nên đi từ đâu để ảnh hưởng những người đó.
Chưa từng trải qua tình thế nguy hiểm như vậy, Du Phương thực sự cảm nhận được tình hình đang lún sâu vào vũng bùn, tâm tình không tốt lắm nói:
- Chẳng lẽ cứ để mặc đối phương gây sự như vậy sao?
Trương Lam nói giải tỏa một hồi thì trong lòng có hơi hối hận, loại chuyện như này thì bình thường hắn không nói ở nhà, chẳng rõ hôm nay làm sao lại đem nói huỵch toẹt ra với vợ của mình! Nghĩ đến việc mình vì việc thủ tướng mà rối loạn tâm tưởng, Trương Lam thở dài một tiếng không muốn nói gì nữa mà ngồi yên một chỗ hút thuốc lá.
Nói thật, bình thường Trương Lam cũng không phải là người không có chủ kiến, trước kia hắn cũng không để chuyện lên làm thủ tướng vào trong lòng nhưng hiện tại tâm tính đang phát sinh biến hóa, tình cảnh này khiến cho chính bản thân hắn cũng cảm thấy khó hiểu. Xem ra khi quyền lực đặt trước mặt thì mình vẫn không thể khinh đạm tựa gió mây được!
Nhìn điện thoại trên bàn, cảm xúc của Trương Lam cứ ngổn ngang, hắn rất muốn gọi một cuộc điện thoại cho Vương Trạch Vinh.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Trương Lam cũng không gọi cuộc điện thoại này.
Từ trên ghế salon đứng lên, Trương Lam đi ra phía ngoài cửa.
- Lão Trương, ông định đi đâu vậy?
Du Phương ở đằng sau hỏi.
- Tôi tới chỗ tổng bí thư Lâm một chút.
Trương Lam biết trong chuyện này thì ý kiến của tổng bí thư Lâm là rất quan trọng, hơn nữa việc mình thế chỗ thủ tướng là chuyện do trung ương quyết định, tổng bí thư Lâm hẳn là muốn giữ gì quyền uy của trung ương. Người bên dưới muốn lật mình thì tổng bí thư Lâm không thể không rõ, chẳng lẽ hắn để mặc người bên dưới gây sự sao.
Từ tình hình cho thấy người bên Lâm hệ cũng không có hành động gì, điều này đủ để chứng minh tổng bí thư Lâm cũng không phải hi vọng mình không làm thủ tướng, chỉ cần tổng bí thư Lâm đứng ra nói chuyện thì chắc chắn một số người sẽ biết nặng nhẹ.
Người sau lưng Vương Trạch Vinh gây sự mục đích không ngoài việc hi vọng Vương Trạch Vinh có thể thu được lợi ích từ chuyện này, chỉ cần cho hắn những gì hắn muốn thì đám người hoàn toàn có thể giải quyết, việc này mấu chốt là ở tổng bí thư Lâm!