Quan Khí​

Chương 1202: Hướng phát triển của dư luận



Sau thỏa thuận với nước Pháp, tỉnh Nam Điền đã thu được lợi ích cực lớn, hai tỷ đô, mà đó mới chỉ là đầu tư ban đầu, sau này Sebastian đã đồng ý liên tục dẫn đường cho các công ty lớn của Pháp và châu Âu tới Trung Quốc để đầu tư.

Cùng đám người Ouni đi tham quan mấy khu phong cảnh. Suốt đường đi Ouni cảm thấy rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên nàng ở gần Vương Trạch Vinh như vậy mà lại còn đi du ngoạn cùng nhau nữa chứ.

Trong khoảng thời gian này công tác của Vương Trạch Vinh cũng không bận lắm, hiếm khi có được cơ hội mượn danh nghĩa công tác đi chơi một chút nên tâm tình của hắn được thả lỏng, cả hành trình đều cười nói.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh vẫn đang chú ý tới tình huống của Trương Lam. Theo tin tức từ Bắc Kinh truyền tới, Trương Lam từng tới chỗ Tổng bí thư Lâm một chuyến nhưng khi trở về thì sắc mặt lại không tốt lắm. Khi nghĩ đến việc Trương Lam bị nhiều người liên thủ lại áp chế, Vương Trạch Vinh lại có thêm nhận thức về loại tranh đấu ở Bắc Kinh. Đừng nhìn bình thường tất cả mọi người đều biểu hiện rất hài hòa nhưng khi liên quan tới chuyện ích lợi thì chẳng ai nhường ai cả.

Tâm tình của Sebastian hiện tại cũng rất tốt, sau khi đạt thành hiệp nghị với Vương Trạch Vinh, hắn biết Vương Trạch Vinh nhất định sẽ đưa chuyện này lên trên.

Nói thật, Sebastian cũng khá buồn bực, Hợp Gia Phúc có mặt ở khắp nơi trên thế giới, nhưng ở các quốc gia khác thì không có chuyện gì nên vẫn luôn cho rằng sẽ không có khả năng xảy ra chuyện gì ở Trung Quốc. Điều này cũng làm cho những chính khách bọn họ hiểu thêm phần nào về văn hóa của Trung Quốc. Nhân lúc Vương Trạch Vinh đi trước vài bước với mấy doanh nhân của Pháp, Sebastian kéo con gái của mình đi chậm lại nói:

- Ouni, tình hình ở trong nước hiện giờ con cũng biết đó, nhất định phải mau chóng nhờ Vương Trạch Vinh nói giúp, chỉ có hắn nói giúp thì chúng ta mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

- Bí thư Vương sẽ làm. Nếu như hắn đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm, con tin hắn!

Ouni hết sức tín nhiệm Vương Trạch Vinh.

- Ouni, con không biết trong nước hiện giờ đảng đối lập đang yêu cầu chúng ta xuống đài, loại chuyện này nếu không thể giải quyết với tốc độ nhanh nhất thì vấn đề sẽ rất lớn.

Nói tới đây, Sebastian nhìn về phía con gái của mình nói:

- Bố biết con thích Vương Trạch Vinh, bố cũng không phản đối tình cảm của hai đứa, nếu thích thì cứ theo đuổi đi.

Đây là lần đầu tiên Sebastian nói mềm mỏng trước mặt con gái của mình, ý tứ là không phản đối con gái theo đuổi Vương Trạch Vinh nữa.

Nghe nói như thế, Ouni nhào tới ôm Sebastian rồi thơm một cái nói:

- Thật tốt quá, con rất vui.

- Nên theo đuổi cuộc sống hạnh phúc của con đi, tốt nhất là giải quyết êm mọi chuyện luôn.

Sebastian cười tủm tỉm nói. Đối với chính khách như hắn mà nói thì dù sao Vương Trạch Vinh cũng không có khả năng cưới con gái của mình, để con gái và Vương Trạch Vinh yêu nhau cũng không phải chuyện gì lớn, quan trọng là có thể làm tốt mọi chuyện.

Ouni đương nhiên cũng hiểu được ý của bố mình, nàng thực sự không quan trọng, từ sau khi tới Nam Điền thì nàng càng thêm thích Vương Trạch Vinh. Nàng cũng không ngờ Vương Trạch Vinh lại có ảnh hưởng tới cục diện chính trị của Pháp, khi nghĩ đến Vương Trạch Vinh có năng lực lớn như vậy tâm hồn của nàng đã sớm bay theo người Vương Trạch Vinh rồi.

Bước nhanh vài bước tới bên Vương Trạch Vinh, vòng tay khoác tay Vương Trạch Vinh, Ouni căn bản không quản tới vấn đề lễ tiết của Trung Quốc nên làm việc này rất là tự nhiên.

Bị Ouni ôm như vậy, Vương Trạch Vinh hoảng sợ, cố ý giãy giãy khỏi tay Ouni.

Bị Vương Trạch Vinh giãy ra, trong lòng Ouni liền mất hứng, hỏi:

- Bí thư Vương, anh không thích em sao?

Lời này lại khiến cho Vương Trạch Vinh rất bối rối, thầm nghĩ trong lòng, xem ra văn hóa Trung Quốc và phương Tây còn có khác biết rất lớn. Mình cứ kết giao với người Pháp như này xem ra là không được. Phải thiết lập khoảng cách mới được, nếu không sẽ xảy ra một số vấn đề không cần thiết.

Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Tiểu thư Ouni, quan niệm giữa Trung Quốc và phương Tây có chút khác biệt. Ở Trung Quốc chúng tôi thì chỉ có thể cho phép quan hệ một vợ một chồng, ngay cả quan hệ tình nhân cũng không thể để xuất hiện. Tôi hiện giờ là người đã kết hôn rồi nên cần phải chung thủy, nếu tôi khoác tay với cô như vậy sẽ khiến cho vợ tôi bất an. Đây cũng không phải là chuyện tốt cho nên thích một người cũng không cần thiết phải ôm như thế.

Vương Trạch Vinh nói như vậy khiến cho đám lãnh đạo tỉnh ủy Nam Điền đi theo đều cười thầm trong lòng. Cũng may Vương Trạch Vinh nói ra được, chứ nếu đổi là mình thì quả thật chân khó mà đứng vững.

Chẳng qua lời này khiến cho tâm tình của Ouni không vui, chần chờ một lúc rồi Ouni mới lên tiếng:

- Em cũng đã xem qua mấy bộ phim của nước anh, một số nam nữa không có quan hệ yêu đương thì cũng khoác tay như vậy. Nam nữ nước anh tới Pháp du học cũng thế, đây là vì nguyên nhân nào?

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Đó là vì ảnh hưởng văn hóa phương Tây các cô, là một người chung thủy với vợ của mình thì nhất quyết không thể làm chuyện như vậy.

- Ồ!

Ouni kêu lên, chẳng qua sâu trong lòng nàng vẫn có nghi hoặc.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nói nhiều về chuyện này, sau khi nghĩ tới mục đích đám người Pháp này, nhìn về phía Sebastian đã sắp tới gần nói:

- Quý quốc lần này rất có thành ý hợp tác với Nam Điền. Tôi nghĩ hai nước có thể hợp tác chung được.

Sebastian đang chờ đợi Vương Trạch Vinh đề xuất việc này, lập tức vui mừng nói:

- Bí thư Vương, chuyện hợp tác Nam Điền lần này nước tôi cũng rất coi trọng, hôm nay chắc là sẽ chuyển tài chính tới, nhân viên triển khai các hạng mục cũng đã tới Nam Điền rồi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên rất vui mừng, có sự đầu tư hai tỷ đô này thì có tác dụng rất lớn cho việc kiến thiết Nam Điền.

Nghĩ lại trong khoảng thời gian trước đến nay mình ngoại trừ đàm phán với người Pháp còn tiến hành hợp tác từ các con đường khác. Nam Điền hiện tại đã hoàn thành một công tác lớn, kinh tế đang trên đà tăng tốc. Vương Trạch Vinh biết mình xem như đã đưa được Nam Điền lên con đường phát triển siêu tốc.

Nếu người Pháp đã có thành ý, hơn nữa chuyện Hợp Gia Phúc cũng làm không tồi lắm, Vương Trạch Vinh biết mình hiện giờ mà nói thì đã có một thắng lợi to lớn. Hắn cũng biết mình nên tự mình làm việc.

Từ sau khi cảm ngộ được chuyện tạo thế, bất kể lúc nào Vương Trạch Vinh cũng đều nghiên cứu việc này. Đặc biệt giờ lại xuất hiện chuyện Trương Lam, Vương Trạch Vinh cũng muốn di dời mục tiêu một chút, nói với Sebastian:

- Chúng ta đã có được quan hệ tín nhiệm bằng hữu lâu dài, từ trong lòng tôi biết bạn bè nước Pháp tới Trung Quốc với mục đích trợ giúp để phát triển, chuyện Hợp Gia Phúc từ một phương diện khác cũng không tồi, bản chất vẫn tốt. Tôi cũng chú ý tới chuyện Hợp Gia Phúc, từ tình hình hiện tại mà nhìn thì Hợp Gia Phúc đã tỏ ra thành ý. Là bí thư tỉnh ủy Nam Điền, tôi luôn có thái độ nhất quán đối với loại công ty này, tỉnh ủy Nam Điền chúng tôi sẽ giữ thái độ ủng hộ. Sau khi trở về tôi sẽ yêu cầu người bên dưới làm tốt công tác.

Vương Trạch Vinh vừa nói ra lời này, hai mắt Sebastian liền sáng ngời, nhìn tình huống nơi này, cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Có sự thấu hiểu của bí thư Vương thì tôi tin nước Pháp và Trung Quốc sẽ càng thêm thân thiết.

Vương Trạch Vinh cũng thực sự là làm việc sảng khoái, sau khi đoàn người trở lại Xuân Thành thì Vương Trạch Vinh liền cho gọi Dương Hoa Cường - trưởng ban Tuyên giáo tới. Dương Hoa Cường đã trở thành thủ hạ thân tín của Vương Trạch Vinh từ lâu, Vương Trạch Vinh cũng không nói gì thêm mà nói thẳng:

- Lão Dương, chuyện Hợp Gia Phúc tôi thấy cũng được rồi, nếu tiếp tục làm tiếp thì sẽ có ảnh hưởng đối với các nhà đầu tư ở nước ngoài tới Nam Điền, đặc biệt là người Pháp tới Nam Điền đầu tư thì sẽ mang đến ảnh hưởng. Ban Tuyên giáo các anh phải định hướng được sự phát triển của dư luận một chút.

Dương Hoa Cường là một trưởng ban Tuyên giáo kinh nghiệm, vừa nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy cộng thêm với nghe được tin nước Pháp đồng ý đầu tư hơn hai tỷ đô vào Nam Điền, hắn biết lần này Nam Điền đã được lợi lớn rồi nên giờ đã tới thời điểm để hóa giải phiền toái của người nước Pháp.

Gật gật đầu, Dương Hoa Cường nói:

- Bí thư Vương, tôi sẽ đi làm việc này ngay lập tức.

Nhìn Dương Hoa Cường, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:

- Lão Dương làm việc thì tôi yên tâm.

Tuy chỉ nói nhẹ nhàng một câu như vậy nhưng khi lọt vào tai Dương Hoa Cường thì giống như là đang khát khô lại được tặng cho chai trà xanh mát lạnh, cả người thấy sảng khoái.

Giọng điệu hết sức chân thành, Dương Hoa Cường nói:

- Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt việc này.

Nhìn Dương Hoa Cường ra ngoài, Vương Trạch Vinh âm thầm gật đầu, vòng tròn của mình bây giờ càng lúc càng lớn, tuy rằng những người đi theo mình lúc ban đầu cũng không dẫn theo nhưng thông qua việc an bài qua điện thoại, bọn họ cũng đã bắt đầu trở thành nhân vật trọng yếu ở các nơi, tin rằng theo sự lên cao của địa vị thì mình sẽ có một số lượng lớn người có thể khả dụng.

Khi ngồi lên vị trí này Vương Trạch Vinh mới phát hiện, bản thân mình nếu muốn không ngừng tiến bộ thì phải liên tục phát hiện và giúp đỡ nhiều người ở xung quanh. Chỉ có nhiều người khả dụng ở chung quanh mình thì làm việc mới có thể thuận lợi.

Theo sự bố trí của Vương Trạch Vinh thì ngày hôm sau trên Nhật báo Nam Điền đã đăng một bài báo, nội dung trọng điểm là biện chứng cách đối xử sự kiện Hợp Gia Phúc. Đồng thời, đài truyền hình Nam Điền cũng đưa tin về siêu thị Hợp Gia Phúc cải thiện thái độ phục vụ, tổ chức mấy hoạt động, chương trình có lợi cho nhân dân...

Đừng nhìn chỉ có mấy tin tức trên tivi với bài báo này ở Nam Điền, ngay cả Vương Trạch Vinh cũng không ngờ ảnh hưởng của việc này lại hết sức to lớn.

Lúc này những người có ý đều đang để ý tới thái độ đối xử của Vương Trạch Vinh với Hợp Gia Phúc. Nhìn thấy giới truyền thông Nam Điền làm ra việc này thì mọi người liền minh bạch sự việc này đã ổn rồi. Đây là đại biểu cho thái độ của Vương Trạch Vinh.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, điều làm cho người ta ngạc nhiên chính là đại đa số giới truyền thông cả nước đang đòi đánh đòi giết Hợp Gia Phúc đều thay đổi. Ngược lại còn bắt đầu hùa theo việc Hợp Gia Phúc phối hợp với Trung Quốc tiến hành chỉnh đốn và cải cách, rồi thì dùng diện mạo hoàn toàn mới để xuất hiện tới khen ngợi hành vi dũng cảm sửa sai của công ty...

Theo sự chuyển biến của giới truyền thông, tình hình chèn ép Hợp Gia Phúc ở các nơi cũng dần dần biến mất, điều này khiến cho Hợp Gia Phúc đang rơi vào khốn cảnh ở Trung Quốc đã có cơ hội được nghỉ xả hơi.

Nhìn thấy sự phát triển như vậy, bất kể là đảng cầm quyền quốc nội nước Pháp hay là đám người Sebastian thì đều thở phào nhẹ nhõm. Vì thế, thủ tướng Pháp còn đích thân gọi điện thoại cho Vương Trạch Vinh để cảm tạ tình hữu nghị của hắn, đồng thời cũng mời Vương Trạch Vinh tới thăm Pháp khi thuận tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.