Tâm trạng Tương Đại Quân hôm nay rất không tốt. Y mua xe Porsche cho cô ả mới cưa tới tay vậy mà lại đâm vào xe Audi. Y biết mình không đúng nhưng từ trước đến giờ chỉ có y hiếp người, không ngờ lại bị đối phương đánh, còn phải trả tiền sửa xe. Là phó bang chủ Hoàng Long Bang, ở khu vực này thì y đã bao giờ bị thiệt như vậy.
Xã hội đen quan trọng nhất là mặt mũi, nếu không đòi lại mặt mũi thì Tương Đại Quân cảm thấy mình về sau không thể phục chúng, cho nên dù như thế nào cũng phải lấy lại mặt mũi.
Tương Đại Quân cũng là người có chỗ dựa. Y sở dĩ có thể làm ăn ở đây lâu như vậy là do có chỗ dựa. Nghĩ Vương Trạch Vinh mặc dù có thể lái xe vào đây nhưng xe không xịn nên Tương Đại Quân biết mình có thể làm thịt đối phương.
Càng nghĩ càng giận, Tương Đại Quân liền triệu tập đàn em lên mấy xe 16 chỗ lao tới tiểu khu. Hơn trăm tên vung vũ khí xông vào.
Bảo vệ biết tình hình đám người này, thấy đông như vậy liền vội vàng trốn sang bên không dám to tiếng. Một bảo vệ định gọi điện lại bị đội trưởng mắng cho trận.
Cứ như vậy đám xã hội đen này lao vào trong tiểu khu.
Thật trùng hợp, lúc này Lâm Khâm đang ở Bắc Kinh. Y có một căn biệt thự ở tiểu khu này, hơn nữa còn bao một nữ diễn viên của vũ đoàn Đông Phương ở đây.
Lâm Khâm mỗi lần về Bắc Kinh đều không về nhà với Uông Kiều. Tuy sợ Bí thư Lâm mắng nên hai người vẫn tỏ vẻ thân thiết trước mặt Bí thư Lâm, nhưng ra ngoài cửa liền mỗi người một đường.
Lâm Khâm bây giờ bao hai cô gái ở Bắc Kinh, mà cô ả ở tiểu khu này là người phụ nữ mà y thích nhất.
Hôm nay Lâm Khâm đang lái xe về, trong xe có cả ả diễn viên kia. Hai người hôm nay chơi rất vui vẻ. Ả diễn viên cũng rất vui, đang lái xe nhanh thì thấy có người cản đường, ả liền ấn loa. Lúc đi vào bọn họ không thấy phía trước có nhiều xã hội đen, ả diễn viên chỉ thấy hai người nên mới dám bóp còi.
Người luôn là như vậy, một hai người thì tâm trạng sẽ bình tĩnh, nhưng có một đám người đang hô đánh hô giết thì khó khống chế được mình. Đám xã hội đen thấy không ngờ có người dám ấn còi với mình.
Điều này làm chúng tức giận. Hai tên thấy người đẹp lái xe thì lớn tiếng nói:
- Kéo xuống hiếp, dám ấn còi ông.
Điều này làm mấy tên xung quanh đang tức tối liền lao đến vây quanh xe.
Gậy và dao không ngừng đánh vào xe, đám xã hội đen vốn không sợ gì bây giờ lại ỷ vào nhiều người thì càng làm lớn. Thấy ả diễn viên trong xe rất đẹp, đám này này ham muốn.
Lâm Khâm và ả diễn viên há hốc mồm, bọn họ dù như thế nào cũng không ngờ trong tiểu khu cao cấp này lại có nhiều người cầm vũ khí trong tay như vậy, lại nhìn quần áo và hình xăm của bọn chúng, ả diễn viên sợ đến độ khóc lên.
Lâm Khâm thấy xe bị vây quanh, hắn biết chỉ có thể dùng cách hòa bình mà giải quyết.
Lâm Khâm là con của Tổng bí thư nên đã có ai dám ăn hiếp hắn, không ngờ bây giờ lại xuất hiện việc này khiến tâm trạng y rất khó chịu.
Thấy nhiều người vây quanh như vậy, Lâm Khâm cũng có chút lo lắng, y nhìn quanh thấy không có bảo vệ nên biết chỉ có thể mềm mỏng mới giải quyết được vấn đề.
Lâm Khâm chưa kịp xuống xe thì cửa sổ xe đã bị một tên cầm búa đánh nát.
Mọi người thấy cửa kính bị đập thì càng thêm điên cuồng.
Lâm Khâm rất sợ, hắn đã bao giờ gặp chuyện như vậy. Nhìn bao người vây quanh, hắn run giọng nói:
- Có việc gì thì bàn bạc, việc này là do chúng tôi không đúng, chúng tôi sẽ bồi thường.
Đáng tiếc là lúc này mọi người đang rất kích động, không ai nghe thấy Lâm Khâm đang nói gì. Lâm Khâm bị kéo ra ngoài và thấy khắp người đầy đau đớn. Hắn biết mình bị đánh.
ả diễn viên kia lúc này cũng bị kéo ra ngoài, không ngừng bị sờ soạng.
Rất nhanh trên người ả diễn viên đã không còn bao quần áo che đậy. Chiếc váy đắt tiền mà Lâm Khâm vừa mua đã bị xé rách.
Vương Trạch Vinh trợn tròn mắt khi thấy Lâm Khâm bị lôi từ trong xe ra, lại nhìn ả phụ nữ bị kéo ra, Vương Trạch Vinh biết đây là tình nhân của Lâm Khâm. Vương Trạch Vinh nghĩ tới Lâm Khâm có con ở bên ngoài, hắn đúng là không định cứu đối phương.
Chẳng qua tình hình sau đó làm Vương Trạch Vinh phải thay đổi suy nghĩ.
Thấy Lâm Khâm bị đánh, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Dù sao cũng còn Uông Kiều ở đó, hơn nữa nếu Lâm Khâm cứ bị đánh như vậy thì khó giữ mạng. Hơn nữa Lâm Khâm mà xảy ra chuyện thì Bí thư Lâm kiểu gì chẳng tra ra nguyên nhân, khi đó mình sẽ có chuyện.
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh nói với Hạng Định:
- Tiếp tục gọi điện, anh ra cứu Lâm Khâm.
- Vương ca, đối phương rất đông.
Hạng Định rất lo lắng.
Vương Trạch Vinh cũng thấy nhiều người cũng rất lo lắng. Chẳng qua hắn nếu ở đây mà không ra cứu thì không được. Vương Trạch Vinh cắn răng rồi đi xuống lầu.
Chu Linh Ngọc kéo áo Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vương ca, bọn họ đông người quá, anh đừng đi.
Cô bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận mình là người của Vương Trạch Vinh, có thể dựa vào Vương Trạch Vinh là điều bao người mơ chẳng được. Cô không hy vọng Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện.
- Hai người đóng cửa lại, chờ lát nữa là cảnh sát tới.
Vương Trạch Vinh có thể nghe ra sự quan tâm của Chu Linh Ngọc, hắn khá hài lòng với cô.
Từ trong đi ra, Vương Trạch Vinh chạy về phía đám người kia.
Ngay khi Vương Trạch Vinh lao ra thì quần áo của ả diễn viên đã bị xé hết, còn có người sờ mó cơ thể ả.
Lâm Khâm rất nhục. Nhìn người phụ nữ của mình bị hiếp, y không dám mở mắt nữa, cơn đau đớn thể xác sao bằng đau đớn tinh thần.
Nghĩ đến ả diễn viên bị bao thằng đàn ông hiếp, Lâm Khâm vừa sợ nhưng không biết sao bên dưới lại dựng lên.
Mặc dù người rất đau nhưng Lâm Khâm lại rất kích thích, cảm giác này chưa bao giờ có.
Lúc này Vu Dương rất lo lắng, y liên tục gọi điện và yêu cầu cảnh sát các nơi chạy đến tiểu khu Phiếm Kinh.
Vừa nghĩ tới hơn trăm người vây đánh Vương Trạch Vinh, đầu y liền ông ông. Nếu Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì vấn đề quá lớn.
Phó cục trưởng phân cục phụ trách tiểu khu này nghe thấy dính tới Vương Trạch Vinh thì rất giật mình. Bọn họ là người của Vu Dương, ai cũng biết sau lưng Vu Dương là Vương Trạch Vinh. Chẳng may Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Y không dám chậm trễ lập tức gọi điện, kết quả y càng sợ vì tên Cục trưởng không bố trí gì cả.
Y nói việc này với Vu Dương, Vu Dương biết sau lưng Tấn Á Bình có Thường Cao Đạt nên chỉ có thể báo cáo lên cấp trên.
Vu Dương vội vàng dẫn người chạy về tiểu khu. Văn Dương gọi điện cho Trương Tất Tường và nói việc này ra.
Gần đây Trương Tất Tường và Lý Kiền Ý có quan hệ khá gần. Lúc này y đang đến trao đổi công việc với Lý Kiền Ý.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh bị hơn trăm tên xã hội đen vây đánh mà phân Cục trưởng Tấn Á Bình nhận được điện không phụ trách, Trương Tất Tường rất tức giận. Trương Tất Tường nói với Lý Kiền Ý:
- Đội ngũ công an đã đến lúc nhất định phải chỉnh đốn.
Lý Kiền Ý thấy Trương Tất Tường tức giận như vậy liền vội vàng nói:
- Lão Trương, là chuyện gì mà anh tức giận như vậy.
Trương Tất Tường liền nói nội dung cuộc điện thoại ra với Lý Kiền Ý.
Lý Kiền Ý nghe thấy vậy liền đập bàn nói:
- Đúng là không ra gì.
Lý Kiền Ý cầm máy lên và gọi cho Thường Cao Đạt. Không đợi đối phương nói chuyện, Lý Kiền Ý đã lớn tiếng nói:
- Thường Cao Đạt, bên Đảng ủy Sở công an các anh làm ăn thế nào vậy hả. Tiểu khu Phiếm Kinh có hơn trăm tên xã hội đen đang vây đánh đồng chí Vương Trạch Vinh, báo cảnh sát mà không thấy cảnh sát đâu. Tấn Á Bình làm ăn thế nào vậy hả, xảy ra chuyện gì thì anh chịu trách nhiệm.
Lúc này Tấn Á Bình vẫn đang trong nhà Thường Cao Đạt.
Nghe điện của Lý Kiền Ý, Thường Cao Đạt đổ mổ hôi. Vương Trạch Vinh bị xã hội đen vây đánh ở tiểu khu Phiếm Kinh. Thường Cao Đạt nhìn chằm chằm vào Tấn Á Bình mà lớn tiếng nói:
- Anh vừa nãy có phải nhận được điện báo cảnh sát?
Tấn Á Bình vội vàng nói:
- Là Vu Dương gọi tới. Hắn nói tiểu khu Phiếm Kinh xuất hiện xã hội đen. Tôi biết rõ nơi này, ở đó sao có thể có xã hội đen, đây là báo linh tinh.
- Mày…
Thường Cao Đạt chỉ vào Tấn Á Bình mà rất tức giận. Y biết lần này xảy ra chuyện rồi. Tuy y và Vu Dương không cùng phe nhưng Vương Trạch Vinh đâu phải người bình thường. Nghĩ tới Vương Trạch Vinh có thể xảy ra chuyện, y biết mình sẽ xong đời.
Tấn Á Bình thấy vẻ mặt Thường Cao Đạt tái mét như vậy liền nhỏ giọng nói:
- Bí thư Thường, sao thế?
- Còn không mau phái cảnh sát tới. Đồng chí Vương Trạch Vinh bị hơn trăm tên xã hội đen vây đánh. Đồng chí Vương Trạch Vinh mà xảy ra chuyện gì thì anh xong đời.
Nghe Vương Trạch Vinh bị vây đánh, Tấn Á Bình lẩm bẩm một tiếng:
- Thằng đó đến tiểu khu này làm gì?
Mặc dù nói như vậy nhưng Tấn Á Bình cũng rất sợ hãi. Y vội vàng gọi điện ra.