Quan Khí​

Chương 1225: Nước rất sâu



Vương Trạch Vinh lúc này nghĩ tới Trương Tất Tường, không biết Trương Tất Tường có đạt được lợi ích gì từ việc này không? Ngồi nghe mọi người nói chuyện, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Mọi người mặc dù có chức vụ chưa cao nhưng qua thời gian đã dần phát triển, cái nhìn toàn cục tăng mạnh. Xem ra hắn phải chuẩn bị đưa thêm một số người tới Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới tình hình ở Bắc Kinh, hắn thở dài một tiếng. Mọi người không ai muốn ngồi yên.

Đang nói chuyện, Vương Trạch Vinh không ngừng nhận được điện từ các nơi gọi tới. Nghe tin Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện thì mọi người đều gọi tới hỏi thăm.

Vương Trạch Vinh không ngừng tỏ vẻ cảm ơn.

Nghe thấy các nơi gọi điện hỏi thăm Vương Trạch Vinh, mọi người ngồi đây khá giật mình về thế lực của hắn. Từ tình hình có thể thấy thế lực của Vương Trạch Vinh đang mở rộng ra khắp nơi.

Mọi người nói chuyện một lúc rồi rời đi, đối với bọn họ mà nói chỉ cần Vương Trạch Vinh không sao là được.

Tiễn đám người kia, Vương Trạch Vinh lúc này mới có thời gian nói chuyện với Lữ Hàm Yên,

Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh thật kỹ rồi nói:

- Anh đó, anh đâu còn là thanh niên nữa mà lại xông ra đánh người. Chẳng may làm sao thì em sẽ như thế nào?

Cô chu miệng nói trông rất đẹp, Vương Trạch Vinh ôm cô và hôn lên mặt cô mà nói:

- Chuyện đã qua rồi, anh không phải vẫn tốt sao. Lâm Khâm lại bị thương nặng.

- Đáng đời, tên đó đáng ăn đòn.

Lữ Hàm Yên vẫn không có ấn tượng tốt với Lâm Khâm, nghe Lâm Khâm bị thương nặng cô lại thấy vui vẻ.

- Được rồi, mau lên mạng đi, vợ hai của anh muốn kiểm tra thân thể anh.

Lữ Hàm Yên kéo Vương Trạch Vinh vào thư phòng.

Lữ Hàm Yên đóng cửa và bật máy tính lên, sau đó nháy cho Tiểu Giang.

- Trạch Vinh, anh sao rồi?

Tiểu Giang lo lắng hỏi.

Lữ Hàm Yên kéo Vương Trạch Vinh đến gần và nói vào mic:

- Tự nhìn đi.

Vương Trạch Vinh thấy Tiểu Giang lo lắng như vậy liền cười nói:

- Anh không sao, chỉ nhớ mẹ con em.

Vương Trạch Vinh vừa nói xong thì thấy tay đau buốt. Hắn biết đây là Lữ Hàm Yên đang véo mình.

- Chị cả, không được ăn hiếp ông xã em.

Tiểu Giang thấy mặt Vương Trạch Vinh nhăn nhó liền biết ngay, cô trêu chọc.

Nghe thấy thế, Lữ Hàm Yên lại véo Vương Trạch Vinh thêm và nói:

- Có cần cởi hết để em kiểm tra không?

- Được, em cũng muốn nhìn một chút.

Tiểu Giang không chịu thua.

Thấy hai cô như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tiểu Giang, con có đó không?

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi con gái, Tiểu Giang nói:

- Ny Na mang ra ngoài chơi rồi. Ny Na rất tốt, có phải nên đưa cô ấy về Bắc Kinh không. Không thể cứ để cô ấy đợi mãi vậy chứ?

- Chị đã mua một biệt thự cho cô ấy ở Nam Điền, đưa cô ấy đến Nam Điền đi không có người lại nhớ.

Lữ Hàm Yên ghen tuông mà nói.

Đối với Diệp Ny Na thì cả Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang đều chấp nhận. Lần trước Lữ Hàm Yên đến Nam Điền thì khá hòa hợp với Diệp Ny Na.

Nói chuyện một lúc thấy Vương Trạch Vinh không sao làm Tiểu Giang yên tâm. Cô nói với Vương Trạch Vinh:

- Bố mẹ bây giờ không biết đi đâu nữa rồi, chắc đang hoàn thành hành động vĩ đại là đi khắp thế giới.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Vậy mới tốt, chỉ cần bố trí lịch trình là được. Bố mẹ đi như vậy sẽ có lợi cho sức khỏe và tinh thần.

Lữ Hàm Yên nói:

- Em đã thuê một công ty du lịch chuyên nghiệp phụ trách việc này. Anh yên tâm, quyết không ảnh hưởng đến sức khỏe bố mẹ.

Vương Trạch Vinh biết việc này đã có hai cô quan tâm nên hắn không có gì phải lo.

- Hạng Định sao lại gọi anh tới tiểu khu đó?

Lữ Hàm Yên khó hiểu hỏi.

Vương Trạch Vinh không thể nói thật nên nói dối:

- Cũng không có gì. Em cũng biết chú ấy thích khoe khoang mà. Chú ấy nói mình có biệt thự sang trọng nên mời anh đến uống rượu.

- Đi uống rượu?

Lữ Hàm Yên nhíu mày nói:

- Hạng Định này từ sau khi vào làng giải trí liền thay đổi hẳn. Anh không biết chú ấy bây giờ ở trong giới rất oai phong, phải nhắc nhở mới được.

Vương Trạch Vinh rất đồng ý lời Lữ Hàm Yên nói. Hắn cũng phát hiện ra Hạng Định có một chút thay đổi. Tên này bây giờ có chỗ dựa lớn nên không mấy người dám chọc vào.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết làng giải trí vốn là như vậy. Cho dù Hạng Định không cầm đầu thì sẽ có kẻ khác, chủ yếu là đừng làm quá mà thôi.

Lúc này Lữ Khánh Phân cũng đã về đến.

Thấy Lữ Khánh Phân tới, Lữ Hàm Yên cười nói:

- Mẹ, sao mẹ về gấp như vậy?

Bây giờ Lữ Khánh Phân còn bận hơn Lữ Hàm Yên. Bà là trợ thủ đắc lực của Hạng Tâm Lam, bà phụ trách mảng nước ngoài nên không ngừng được đi khắp nơi.

- Xảy ra chuyện lớn như vậy mà hai đứa không nói với mẹ. Nếu không phải Hạng Tâm Lam nói thì mẹ cũng không biết.

Nói xong bà nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Trạch Vinh, con không sao chứ?

- Không sao ạ, con rất tốt mà.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói. Nhìn Vương Trạch Vinh chỉ bị thương ngoài da, Lữ Khánh Phân nói với Lữ Hàm Yên:

- Lần này chắc mất nhiều máu, lát nữa con theo mẹ học nấu canh bổ máu. Trạch Vinh nhất định phải có sức khỏe tốt mới được.

Vương Trạch Vinh nghe thấy Lữ Khánh Phân muốn nấu canh liền có chút đau đầu. Chỉ cần Lữ Khánh Phân nấu loại canh nào mới thì kiểu gì cũng có vấn đề. Hắn vội vàng nói:

- Con phải về Nam Điền, Nam Điền rất nhiều chuyện nên chắc mẹ không cần dạy Lữ Hàm Yên đâu.

- Cũng đúng, con là Bí thư tỉnh ủy nên có không ít chuyện. Mẹ sẽ dạy Long Hương Băng nấu canh. Con uống vào sẽ có tác dụng cho cơ thể.

Lữ Khánh Phân quan tâm nói.

Lữ Hàm Yên thấy mặt Vương Trạch Vinh nhăn nhó liền cười nói:

- Mẹ, để Trạch Vinh nghỉ một chút đi. Con đi theo mẹ học nấu canh.

Tối đó Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đến nhà Hạng Nam ăn cơm. Ông hôm nay cũng về sớm.

Hạng Thành và Hạng Kiền đều đến nhà Hạng Nam. Bọn họ rất quan tâm chuyện của Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vương Trạch Vinh là người nối nghiệp của Hạng gia, ai cũng có thể xảy ra chuyện thì Vương Trạch Vinh không thể xảy ra chuyện.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Hạng Thành nghiêm túc nói:

- Trạch Vinh, cháu bây giờ đã là Bí thư tỉnh ủy thì phải biết nên làm như thế nào chứ? Người lãnh đạo chính là đứng sau lưng thao tác, chứ không phải lao tới trước.

Hạng Kiền cũng nói:

- Trạch Vinh, cháu khác với Tiểu Định. Nó xảy ra chuyện thì không sao, cháu là Bí thư tỉnh ủy thì liên quan đến toàn tỉnh. Lần này toàn bộ do thằng ranh này, nếu không phải nó thì sao có chuyện.

Vương Trạch Vinh thấy Hạng Định nhăn nhó mặt mày thì có chút buồn cười. Có lẽ Hạng Định bị mắng không ít:

- Cháu không sao, Hạng Định cũng là do lâu không gặp nên hẹn cháu ra nói chuyện mà thôi. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hạng Kiền mới bỏ qua cho Hạng Định:

- Anh đó, đừng cho là tôi không biết chuyện anh làm. Bây giờ sắp Đại hội, đừng gây phiền phức cho Trạch Vinh.

Sau khi cơm nước xong, Hạng Thành và Hạng Kiền dặn Vương Trạch Vinh một chút rồi rời đi.

Lúc này Hạng Nam vẫy Vương Trạch Vinh đi vào thư phòng. Ông ném cho Vương Trạch Vinh điều thuốc rồi nói:

- Con bây giờ là Bí thư tỉnh ủy thì không thể đánh nhau như vậy, chuyện lần này có ảnh hưởng rất lớn. Vừa nãy hai người kia đã nói không ít, bố không nói lại nữa, chủ yếu là con phải chú ý ảnh hưởng.

Vương Trạch Vinh cũng biết Hạng Nam nói đúng. Hắn lúc ấy là bất đắc dĩ mà phải xông tới.

Hạng Nam cười nói:

- Chẳng qua lần này con làm rất đúng. Nếu con không xông lên thì Lâm Khâm đã chết. Đối với việc này Bí thư Lâm mặc dù không nói nhưng trong lòng nhất định cảm kích con.

- Bố, chuyện cũng là do con gây ra. Lâm Khâm chỉ là bị vướng vào mà thôi.

Nghĩ tới do mình mà Lâm Khâm bị đánh như vậy, Vương Trạch Vinh cũng thấy áy náy. Lâm Khâm này quá đen đủi.

- Con nói sai rồi, không có gì là ngẫu nhiên cả. Lâm Khâm bình thường nếu không quá kiêu ngạo thì sao có thể gặp chuyện này. Nghe nói Lâm Khâm ở tỉnh làm cũng không tốt.

Hạng Nam trầm giọng nói.

Lời này Vương Trạch Vinh rất đồng ý. Một người bình thường tốt nhất phải nhã nhặn, kẻ luôn kiêu ngạo thường gặp chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.