Quan Khí​

Chương 1278: Tâm cơ



Nhìn Hoàng Phủ Nhược Lệ đi theo mình, Vương Trạch Vinh nói:

- Được rồi, tôi đã gọi cho Bí thư tỉnh ủy Khuông, người ở thành phố sẽ không làm khó cô, sau này làm tốt công tác là được.

Cũng không thấy Vương Trạch Vinh có hành động gì đặc biệt, Hoàng Phủ Nhược Lệ hơi gấp. Cô bố trí nhiều năm như vậy mà khi đến lúc quan trọng nhất lại không có hiệu quả sao?

Nhìn thoáng qua Vu Dương đi cùng, Hoàng Phủ Nhược Lệ cắn nói với Vương Trạch Vinh:

- Hay là chúng ta tìm một chỗ?

Vu Dương nghe thấy vậy liền thiếu chút nữa muốn tát vào mặt mình. Mình chạy đến đây làm bóng đèn làm gì? Vu Dương vội vàng nói:

- Bí thư Vương, tôi còn có việc phải đi trước.

Vương Trạch Vinh nhìn Vu Dương rồi nói:

- Anh không phải sớm đi rồi sao?

Vu Dương càng biết mình ở lại đây không thích hợp nên cười hắc hắc nói:

- Vừa lúc có chút việc nên không đi được.

Vu Dương nói xong liền vội vàng đi ngay, không đợi Vương Trạch Vinh nói.

Thấy Vu Dương biết ý như vậy, tâm trạng Hoàng Phủ Nhược Lệ khá vui. Cô khoác tay Vương Trạch Vinh, còn cố ý dùng một bên ngực cạ cạ vào tay Vương Trạch Vinh, cô nhỏ giọng nói:

- Vương ca, em đã đợi ngài rất nhiều năm.

Nghe Hoàng Phủ Nhược Lệ nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới phát hiện hai người đang đứng dưới bóng đèn nên trông Hoàng Phủ Nhược Lệ trang điểm nhạt cũng khá đẹp.

- Cô bây giờ là Phó chánh văn phòng cục Chiêu thương?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Phó chánh văn phòng, em mới được đề bạt.

Hoàng Phủ Nhược Lệ không biết sao Vương Trạch Vinh hỏi như vậy nên vội vàng nói.

Vương Trạch Vinh bắt đầu nhìn quan khí của Hoàng Phủ Nhược Lệ.

Vương Trạch Vinh vừa nhìn thì ngẩn ra một chút, hắn phát hiện quan khí của Hoàng Phủ Nhược Lệ rất tán loạn, cũng không hoàn toàn dựa vào mình.

Thấy thế Vương Trạch Vinh liền nhìn Hoàng Phủ Nhược Lệ, hắn thầm mắng ả này không ngờ định giở trò với mình.

Vương Trạch Vinh đã trải qua không ít cô gái, hơn nữa khi còn ở xã Hoàn Thành còn xem vài quyển sách tướng, đã nghiên cứu xem một người phụ nữ có còn trinh hay không? Hắn vừa nhìn thì thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ ra vẻ một người phụ nữ đã trải qua quan hệ.

Vương Trạch Vinh dùng tay cạ cạ lên ngực Hoàng Phủ Nhược Lệ và phát hiện hình như không có hiện tượng kia.

Có phát hiện như vậy, Vương Trạch Vinh liền không có hứng thú với Hoàng Phủ Nhược Lệ.

Lấy tay bỏ tay đối phương ra, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Đang trên hành lang, đừng làm mấy chuyện như thế này.

Hoàng Phủ Nhược Lệ cảm thấy rất khó hiểu mà nhìn Vương Trạch Vinh. Cô vẫn luôn tự tin vào khuôn mặt của mình, ở thành phố Quán Hà thì ai cũng chú ý đến cô. Bây giờ sao Vương Trạch Vinh lại không thèm để ý đến.

Chẳng lẽ Vương Trạch Vinh có nhiều phụ nữ nên không thích mình?

Nghĩ vậy Hoàng Phủ Nhược Lệ liền ra vẻ đáng thương mà nói:

- Vương ca, ngài không biết em vẫn chưa có bạn trai, mấy năm nay vẫn chờ ngài.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác trước. Sau khi trải qua mấy người phụ nữ tuyệt đẹp, ánh mắt đánh giá phụ nữ của hắn cũng cao hơn nhiều. Hắn bây giờ thích là tình cảm giao nhau. Đối với phụ nữ như Hoàng Phủ Nhược Lệ dù là đẹp thì Vương Trạch Vinh cũng không coi vào mắt. Làm quan to đến mức như hắn thì hàng ngày gặp đủ gái đẹp. Hôm nay Vương Trạch Vinh giúp Hoàng Phủ Nhược Lệ không phải vì đối phương đẹp mà do đối phương là người quen cũ từ Huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh thầm hỏi nếu như Hoàng Phủ Nhược Lệ vẫn còn đợi mình, mình có nhận cô ta không? Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không có đáp án.

Chẳng qua Vương Trạch Vinh biết đó đã không còn là vấn đề nữa.

- Đã có người đàn ông của mình thì nên sống tốt mới được. Không biết phụ nữ các cô như thế nào, suốt ngày muốn tranh quyền, đấu đá. Tôi cảm thấy cô đừng nên nghĩ nhiều, có một gia đình hạnh phúc sống thì tốt hơn đấu đá nhiều.

Vương Trạch Vinh trực tiếp nói.

Hoàng Phủ Nhược Lệ vội vàng nói:

- Vương ca, ngài phải tin em, em vẫn chờ ngài.

Hoàng Phủ Nhược Lệ đỏ mặt rồi mím môi nói nhỏ:

- Hay là ngài bây giờ có thể tìm chỗ kiểm tra một chút.

Vương Trạch Vinh cười cười nhìn Hoàng Phủ Nhược Lệ rồi nói:

- Có cần như vậy không?

- Cần chứ, đương nhiên là cần.

Hoàng Phủ Nhược Lệ càng thêm bối rối.

- Phụ nữ của tôi là như thế nào chẳng lẽ tôi không rõ?

Vương Trạch Vinh nói xong liền bước nhanh ra ngoài.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Hoàng Phủ Nhược Lệ đứng đó ngẩn ra.

Ả đang nghĩ vẫn bị Vương Trạch Vinh nhìn ra.

Hoàng Phủ Nhược Lệ biết chuyện của mình, lời Vương Trạch Vinh nói thì cô hiểu rõ. Mới đầu cô đúng là nghiêm túc đợi Vương Trạch Vinh một năm, mỗi khi thấy truyền thông đưa tin về Vương Trạch Vinh, cô liền nghĩ đến cảnh có một ngày mình thành người phụ nữ của Vương Trạch Vinh.

Nhưng theo thời gian trôi qua Vương Trạch Vinh giống quên cô, lúc này Hoàng Phủ Nhược Lệ rất khẩn trương. Cô nghĩ mình bị Vương Trạch Vinh để như vậy cũng không hay, hơn nữa đây chỉ là suy nghĩ của mình, không biết Vương Trạch Vinh nghĩ như thế nào?

Sau khi có suy nghĩ này, cô bắt đầu thầm xem xét các nhân vật quyền thế.

Từ từ một Phó thị trưởng thành phố Hồ Chí Quân mới lên rơi vào bẫy của cô. Hai người từ từ có quan hệ, Hồ Chí Quân kia cũng đẹp nên trong một lần ra ngoài đã lên giường.

Hồ Chí Quân từ ngoài mới đến Quán Hà, không biết tình hình của Hoàng Phủ Nhược Lệ. Sau khi quan hệ với Hoàng Phủ Nhược Lệ không lâu, y mới nghe nói Hoàng Phủ Nhược Lệ và Vương Trạch Vinh có thể có quan hệ nam nữ. Tin này làm y sợ đến co vòi, bắt đầu từ lúc đó có đánh chết Hồ Chí Quân cũng không dám cùng Hoàng Phủ Nhược Lệ quan hệ. Có một lần Hoàng Phủ Nhược Lệ tạo cơ hội, đang khi sắp cùng Hồ Chí Quân làm thì lại thấy đối phương không thể lên.

Bắt đầu từ đó, Hồ Chí Quân mặc dù cũng giúp Hoàng Phủ Nhược Lệ nhưng lại nói không thể tiếp tục có quan hệ với Hoàng Phủ Nhược Lệ. Hoàng Phủ Nhược Lệ lúc này nhận được tin Vương Trạch Vinh phát triển rất nhanh liền sống dậy tâm tư. Cô thầm nghĩ nếu thực sự có quan hệ với Vương Trạch Vinh thì mình lên trời là quá dễ. Vì thế cô lặng lẽ đi vá lại.

Hôm nay cả quá trình đều tốt, cô vẫn lộ vẻ mình bị ép nhưng đến cuối cùng lại thành như vậy.

Lúc này Lý Minh Cương từ phòng đi ra thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ liền hỏi:

- Cô sao lại ở đây?

Nói thật Lý Minh Cương cũng mới điều tới Quán Hà chưa lâu, không biết nhiều chuyện cũ của Quán Hà. Hơn nữa y cũng không phải người Hạng hệ, càng không biết những việc quanh co ở Quán Hà. Lần này lên Bắc Kinh y có nhiệm vụ nhất định phải lấy được hạng mục này. Biết Hoàng Phủ Nhược Lệ là hoa hậu trong cục Chiêu thương, y liền điểm danh Hoàng Phủ Nhược Lệ phải tham gia hoạt động.

Lý Minh Cương đến bây giờ cũng không rõ tại sao khi mình nhắc tên Hoàng Phủ Nhược Lệ thì lại có người nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.

Tình hình hôm nay rất kỳ quái, sau khi khó khăn lắm mới mời được quan viên Bắc Kinh đi cùng, nhưng hai bên chưa bàn gì thì đám người Nhật Bản đã làm loạn.

Bây giờ lại thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ đứng đây, Lý Minh Cương càng lúc càng không hiểu.

- Thị trưởng Lý.

Hoàng Phủ Nhược Lệ cảm thấy trong lòng rất đau, nghe Lý Minh Cương hỏi cô liền nhào vào lòng hắn mà khóc rống lên. Lý Minh Cương phát hiện người đẹp nhào vào lòng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cảm nhận rõ sức hấp dẫn từ cơ thể Hoàng Phủ Nhược Lệ truyền tới.

Lý Minh Cương cũng uống nhiều nên dùng tay vỗ vỗ lưng Hoàng Phủ Nhược Lệ, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được sức nóng từ cơ thể của Hoàng Phủ Nhược Lệ.

Hoàng Phủ Nhược Lệ khóc một lúc mới phát hiện Lý Minh Cương có biến hoá. Cô vì thất vọng nên nghĩ mình dù sao đã qua tay đàn ông, bây giờ Vương Trạch Vinh không cần mình thì nếu túm một Phó thị trưởng mới cứu vãn tình hình.

Nghĩ đến đây cô cố ý cạ cạ người vào Lý Minh Cương.

Lý Minh Cương vội vàng nói:

- Yên tâm, có tôi là không vấn đề gì.

Y bây giờ tỏ rõ phong độ một quan to, giống như mình là người bảo vệ Hoàng Phủ Nhược Lệ vậy.

Nhưng không ngờ Lý Minh Cương vừa nói câu này, Hoàng Phủ Nhược Lệ liền nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh vừa gọi cho Khuông Năng Hỉ. Cô giật mình và tỉnh táo lại. Lý Minh Cương này coi như sẽ xong, mình sao có thể dựa vào hắn?

Vừa nghĩ thế Hoàng Phủ Nhược Lệ liền vội vàng lau nước mắt rồi nghiêm túc nói với Lý Minh Cương:

- Tôi không phải người tùy tiện, mời anh tự trọng.

Nói xong Hoàng Phủ Nhược Lệ lắc mông rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.