Quan Khí​

Chương 1312: Họp phụ huynh



Mấy người trong Hạng gia đều ở trong chốn quan trường nhiều năm, bọn họ biết nhiều việc nên phân tích rất rõ ràng. Vương Trạch Vinh cũng từ đó biết nhiều thứ vốn không biết.

Bây giờ địa vị của Vương Trạch Vinh coi như đã xếp thứ hai chỉ sau Hạng Nam ở Hạng gia.

Thông qua phân tích, Vương Trạch Vinh biết Lý Kiền Ý đây là muốn làm đục nước. Y hy vọng có được mình ủng hộ. Nhưng Ngô Tán Lâm lại không mong Nam Điền lên cấp.

Ngô Tán Lâm lúc nhận chức không làm được nhiều thành tích. Nếu Nam Điền lên cấp mà khiến Nam Dương xảy ra chuyện, như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đối với việc phát triển của hệ Nam Dương. Đến khi đó lửa giận của hệ Nam Dương sẽ dồn vào Ngô Tán Lâm. Bây giờ Ngô Tán Lâm hy vọng chính là được Bí thư Lâm ủng hộ nên mới quan hệ tốt với Lý Kiền Ý.

Vương Trạch Vinh còn từ Hạng Nam mà biết mấy năm nay Nam Dương phát triển không mạnh, điều này đã làm Đảng chú ý, tiếng phê bình càng lúc càng nhiều. Dưới tình hình như vậy thì chỉ cần có chút động tĩnh là các gia tộc cách mạng sẽ phản kích rất mạnh.

Đối với Lý Kiền Ý, y cũng không thể không nhìn ra tình hình của Ngô Tán Lâm. Y hợp tác với Ngô Tán Lâm là hy vọng được nhân viên hệ Nam Dương ủng hộ, đây là một lực lượng rất lớn.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh liền bỏ chuyện đó xuống. Bây giờ quan trọng nhất đối với hắn chính là ông, làm tốt công việc ở Nam Điền, không cho người ta bắt được nhược điểm.

Mọi người đang nói chuyện thì con lớn nhất của Vương Trạch Vinh về và nói:

- Bố, mai bố phải tham gia họp phụ huynh cho con mới được. Cô giáo đã phê bình vài lần nói phụ huynh không có trách nhiệm. Mấy lần họp phụ huynh mà không thấy bố mẹ tham gia.

Hạng Nam nghe vậy liền cười nói:

- Thế cô giáo phê bình như thế nào?

- Cô giáo nói chưa từng gặp bố, hỏi mẹ có phải độc thân. Thế nào là độc thân ông?

Lữ Hàm Yên nghe thấy thế liền nhìn Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh lại đang gãi đầu cười cười nhìn con lớn.

- Được, mai bố sẽ tham gia họp phụ huynh cho con.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý, thằng bé rất vui ôm chần lấy bố.

Thấy hai bố con như vậy, Lữ Hàm Yên ở bên cũng cười cười rất hạnh phúc.

Hạng Nam nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, việc này con phải chú ý mới được. Con cái là tương lai của chúng ta, phải giáo dục tốt từ nhỏ. Rất nhiều đám trẻ Bắc Kinh thiếu giáo dục khiến lớn nên không coi ai vào đâu, thậm chí còn gây phiền cho bố mẹ. Bố không hy vọng chuyện này xuất hiện trên người các con.

Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng có chút lo lắng. Hắn biết mình vốn không hỏi về việc chăm con. Từ trước đến giờ vẫn do Hứa Tố Mai chăm cháu. Đừng nói là hắn, Lữ Hàm Yên là mẹ mà vì chuyện công ty nên ít khi ở nhà. Vương Trạch Vinh cũng biết người già chăm cháu chủ yếu nuông chiều là nhiều, điều này làm cho đám trẻ có thói hư.

Nghĩ đến con, lại nghĩ mình mặc dù có con với Tiểu Giang đã được gần chục năm, đứa bé cũng học lớp năm mà hắn chưa bao giờ đi họp phụ huynh.

Vương Trạch Vinh gọi thằng bé lại rồi nói:

- Tiểu Sơn, nói cho bố nghe ở lớp con như thế nào?

Vương Nhạc Sơn là đứa bé không sợ gì cả nên lớn tiếng nói:

- Lớp con có 82 học sinh, trong số đó con to nhất, không ai dám trêu con.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền cảm thấy có chút không ổn. Hắn cũng đã từng đi học nên biết tình hình lớp. Ở tình hình bình thường thì đứa to con nhất sẽ là nghịch nhất. Tuy không hoàn toàn là như vậy nhưng đa số là thế. Vương Nhạc Sơn nói không ai dám đánh nó, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình đúng là ít quan tâm đến con cái, không chừng Vương Nhạc Sơn là đứa học sinh khiến cô giáo đau đầu.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Con không thích chỗ ngồi bây giờ, nhiều lần muốn được chuyển lên phía trước.

Hứa Tố Mai lúc này lớn tiếng nói với hai đứa bé:

- Mau lại ăn đào. Bà vừa rửa rồi đó.

Nghe thấy có đồ ăn, hai thằng bé liền chạy nhanh tới.

Thấy con mình như vậy, Vương Trạch Vinh thấy đúng là có vấn đề.

Vương Trạch Vinh biết ý của Hạng Nam. Hạng Nam đây là không hy vọng trường biết tình hình đám trẻ cho nên ngoài việc tìm trường tốt thì tình hình gia đình trường không biết. Đến bây giờ trường chỉ biết tên bố mẹ của Vương Nhạc Sơn, không hiểu tình hình gia đình.

Từ trước đến giờ đón đám trẻ đều là bảo mẫu Tiểu Dư. Do Hạng Nam cố ý chỉ thị nên trường cũng không biết trong trường có cháu của Thủ tướng học.

Nghĩ đến việc học của con, Vương Trạch Vinh thấy đúng là nên đi hiểu tình hình trường.

Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên:

- Bây giờ em thôi việc ở công ty thì phải chú ý nhiều đến con.

Lữ Hàm Yên cười nói:

- Con ở nhà rất nghe lời.

Lữ Hàm Yên là người khá tùy ý, thời gian ở nhà không lâu nên chăm sóc cho con còn ít hơn bà ngoại.

Hạng Nam cũng gật đầu nói:

- Đám trẻ bây giờ hiểu biết nhiều, rất nhiều chuyện có thể tự làm. Chẳng qua về con cái thì hai đứa phải chú ý nhiều. Năm cuối cấp là rất quan trọng, nhất định phải học thật tốt.

Chiều hôm sau, Vương Trạch Vinh biết bảy giờ sẽ tổ chức họp phụ huynh nên đã sớm tới trường học.

Theo chỗ ngồi của học sinh, Vương Trạch Vinh ngồi vào vị trí phía sau.

Thấy chỗ ngồi như vậy, Vương Trạch Vinh thấy đúng là con mình bị thiệt thòi. Bàn đã cũ, ghế cũng lung lay.

Ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ này, Vương Trạch Vinh không quen mấy. Đã lâu rồi hắn không ngồi ở ghế như thế này.

Khi cô giáo chủ nhiệm tiến vào, Vương Trạch Vinh không khỏi thấy giật mình. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ cô giáo lại xinh như vậy.

Cô giáo mặc chiếc quần jean càng lộ rõ cơ thể tuyệt đẹp ra.

Vương Trạch Vinh còn phát hiện một điều đó là buổi họp phụ huynh hôm nay chủ yếu là phụ nữ.

Nhìn rất ít đàn ông, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Có lẽ mấy bà mẹ cũng cảnh giác cô giáo.

Buổi họp phụ huynh rất nhanh bắt đầu, cô giáo Dương Mẫn Mẫn bắt đầu điểm danh từng phụ huynh học sinh.

Bây giờ giáo viên rất có quyền, bọn họ dạy học sinh nên nhà nào có quyền đến đâu cũng phải cúi đầu, đám phụ huynh đều cẩn thận đáp lại. Dương Mẫn Mẫn thi thoảng nói vài câu với mấy phụ huynh.

- Con của chị học kém đi.

- Chị làm như thế nào vậy hả, mỗi lần cần phụ huynh ký tên trên bài tập thì chị có xem không.

- Con chị gần đây đánh bạn.

Nghe Dương Mẫn Mẫn không ngừng phê bình phụ huynh, Vương Trạch Vinh liền thấy có chút không ổn. Hắn đương nhiên nhìn ra Dương Mẫn Mẫn mới công tác chưa lâu, suy nghĩ trách nhiệm rất cao. Nhưng kinh nghiệm sống của cô ta không nhiều, cô ta không cần biết mình có làm mất lòng người khác hay không.

Nghĩ đến con mình, Vương Trạch Vinh liền thấy mông ngứa ngứa, không ngồi yên được.

Quả nhiên khi điểm danh tới Vương Nhạc Sơn, Vương Trạch Vinh liền cung kính đáp.

Dương Mẫn Mẫn nhìn Vương Trạch Vinh rồi sa sầm mặt nói:

- Anh là bố của Vương Nhạc Sơn?

- Đúng thế, bởi vì công việc quá bận nên vẫn chưa từng tham gia họp phụ huynh.

Vương Trạch Vinh nói.

- Anh chị làm phụ huynh là như thế nào vậy hả. Sinh con thì phải có trách nhiệm với con chứ? Tôi đoán anh cho đến bây giờ chưa từng quan tâm đến Vương Nhạc Sơn, anh có biết tình hình của Vương Nhạc Sơn không?

Không chờ Vương Trạch Vinh nói, Dương Mẫn Mẫn liền phê bình:

- Vương Nhạc Sơn nhà anh học kém nhất trong lớp, thường xuyên đánh nhau. Anh nhìn ghế mình ngồi đi, là con anh làm hỏng đó. Tôi còn đang muốn đến nhà anh chị, nếu không quản con mình thì tôi là giáo viên cũng không quản được. Có lẽ phải mời anh chị chuyển Vương Nhạc Sơn đến trường khác học.

Vương Trạch Vinh gần như muốn tìm lỗ mà chui vào. Bị Dương Mẫn Mẫn phê bình như vậy đúng là làm hắn rất buồn bực.

Ở tình huống này Vương Trạch Vinh chỉ có thể nhận sai:

- Xin cô giáo yên tâm, tôi nhất định về nghiêm túc dạy bảo con.

Vương Trạch Vinh đang nhận sai thì không ngờ trong này có một phụ huynh học sinh lại nhận ra hắn. Đó là một người từng đến Thường Hồng công tác.

Thấy Vương Trạch Vinh nhận sai như vậy, tên Bàng Quân này rất khó hiểu, hắn thấy mình đã gặp chuyện tốt.

Nghĩ đến hiệu trưởng trường học có mấy quan hệ với mình, hắn liền muốn báo với hiệu trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.