Đây là một câu lạc bộ rất lớn, Vương Trạch Vinh vào thang máy không phải lên trên mà xuống dưới.
Khi thang máy mở ra, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Nơi này không giống hắn nghĩ, xung quanh rất sáng, cây cỏ có đủ làm cho người ta nghĩ mình lạc vào xứ sở thần tiên.
- Chú em, đã từng tới nơi như vậy chưa? Tôi dám nói cả Bắc Kinh thì ở đây là hấp dẫn nhất.
Vương Trạch Vinh có thể thấy nhân viên phục vụ ở đây rất chuyên nghiệp. Hắn không khỏi thầm than về người tổ chức nơi này.
- Người tổ chức đúng là có đầu óc.
- Ha ha, nơi này có giám đốc chuyên môn phụ trách, tất cả đều rất chi tiết.
Vương Trạch Vinh phát hiện mình đi tới một hoàn cảnh mà không ngờ đến. Hắn biết đây là một địa điểm quan trọng của Chu Chí Tường. Vương Trạch Vinh nhìn Chu Chí Tường và lúc này mới hiểu Chu Chí Tường cũng là nhân vật quan trọng ở đây.
Đi thêm một lát, mọi người đến một nơi rất rộng. Nơi này có vẻ rất tùy ý, khắp nơi đều là các bàn ăn. Có chỗ ngồi uống trà, có chỗ nghe hát, xông hơi, mát xa, nói chuyện đây là cả một thế giới giải trí.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì thấy mọi người túm tụm lại nói chuyện, thoạt nhìn ở đây không hề có chút áp lực nào cả.
Lúc này có một thanh niên đứng bên lớn tiếng nói:
- Chào mừng Bộ trưởng Bộ Giao thông Chu Chí Tường và Bí thư tỉnh ủy Nam Điền – Vương Trạch Vinh tham gia tụ hội.
Người này vừa lên tiếng thì đã có tiếng hét to vang lên làm Vương Trạch Vinh giật mình.
Vừa nãy khi vào thì thư ký của Chu Chí Tường đã đi làm thủ tục gì đó, Vương Trạch Vinh không ngờ bây giờ lại nghe thấy tiếng nói đọc tên mình. Cảnh này giống như chào đón một nhân vật rất quan trọng nào tới vậy.
- Chú em, quen thì thấy bình thường thôi. Đây là tỏ vẻ tôn trọng chúng ta, đồng thời cũng là công tác nhất định để tăng cấp độ buổi tụ hội.
Chu Chí Tường vừa nói xong thì Vương Trạch Vinh phát hiện nhiều người đang nhìn mình và Chu Chí Tường với ánh mắt sợ hãi, còn có mấy người đang đi tới.
- Chú em cứ nói chuyện, lát tôi giới thiệu vài người với chú.
Nói xong Chu Chí Tường liền đi tới nói chuyện với đám người nào đó.
Thấy Chu Chí Tường có vẻ tích cực như vậy, Vương Trạch Vinh lắc đầu và không ngờ Chu Chí Tường lại có một mặt này.
- Vương, Vương ca, anh cũng đến?
Đột nhiên có một giọng nữ truyền tới.
Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn thì thấy chính là Phạm Tiểu Băng một trong Thất tiên nữ hắn quen trước đó.
Hắn lại nhìn thì thấy cô đang khoác tay một thanh niên, Vương Trạch Vinh thấy người này khá quen.
Vương Trạch Vinh cười cười mà nói:
- Cô cũng tới đây?
Nghe Vương Trạch Vinh nói chuyện, thanh niên kia có chút khẩn trương nhìn hắn.
- Hừ.
Người trẻ tuổi khẽ hừ một tiếng thì Phạm Tiểu Băng nghe thấy. Cô do dự một chút rồi nói:
- Đây là chồng em – Phan Đại Hối, làm bên xây dựng.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nhìn thì thấy đó là một ông chủ xây dựng khá nổi tiếng trong thời gian này ở Trung Quốc. Nghe nói tài sản của y chủ yếu là thừa hưởng từ gia đình.
Vương Trạch Vinh đúng là không có hứng thú với mấy tên giám đốc như vậy.
- Đây là Vương ca, Bí thư tỉnh ủy Nam Điền.
Thấy chồng mình có thái độ lạnh nhạt, Phạm Tiểu Băng có chút lo lắng mà giới thiệu.
Nghe thấy thế, Phan Đại Hối liền mở to mắt nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, thì ra từ đầu tên Phan Đại Hối kia coi thường mình.
- Hai người cứ chơi, tôi sang kia ngồi một chút.
Vương Trạch Vinh nói xong liền xoay người rời đi.
Vương Trạch Vinh còn chưa đi được mấy bước thì có một người phụ nữ vội vàng đi tới. Đây là một người phụ nữ hắn không ngờ lại gặp ở đây.
- Bí thư Vương, tôi nghe nói anh tới. Anh đến đây thì tốt quá.
Người phụ nữ đó chính là Tư Mã Tú, ả cười nói với Vương Trạch Vinh.
Thấy ả ở đây, Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới nhiều việc.
Tư Mã Tú xuất hiện ở đây thì không phải ngẫu nhiên. Ả này không có lợi không làm, ả xuất hiện ở đây thì nhất định có quan hệ mật thiết với tập đoàn lợi ích kia.
- Cô đến một mình sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ừ, rảnh rỗi nên tới chơi thôi.
Xem ra Tiền Minh Phú không đi cùng ả tới đây.
Tư Mã Tú đi lên khoác tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Bí thư Vương, tôi mang anh đi xem xung quanh.
Lúc này Tư Mã Tú không còn có vẻ gì là người phụ nữ chanh chua.
Vương Trạch Vinh cố tránh tay của Tư Mã Tú rồi nói:
- Ủy viên trưởng có khỏe không? Lần này lên Bắc Kinh tôi định đến thăm ngài nhưng sợ quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
- Anh muốn đến thì cứ đến. Bố tôi bình thường vẫn nhắc đến anh, nói anh đáng để quan hệ.
Đi theo Tư Mã Tú, Vương Trạch Vinh nghe ả giới thiệu tình hình nơi này nhưng trong lòng đang không ngừng suy nghĩ. Nếu như Tư Mã Tú tham gia vào bên đường sắt thì Tư Mã Hoàng có vai trò gì?
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Với tư cách của Tư Mã Hoàng thì ông không thể tham gia vào việc này.
Tuy nói Tư Mã Hoàng không tham gia nhưng từ việc Tư Mã Tú có mặt ở đây thì thấy lực lượng vòng tròn đường sắt là rất lớn.
Tư Mã Tú giới thiệu nên Vương Trạch Vinh thi thoảng chào hỏi vài người.
Hai người đi khá chậm, một lúc sau Tư Mã Tú dẫn Vương Trạch Vinh vào một căn phòng rất sang trọng.
Khi Vương Trạch Vinh đi vào thì thấy Chu Chí Tường đang nói chuyện với mấy người ở trong này.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Chu Chí Tường cười cười đứng lên nói:
- Sao, ở đây rất thoải mái phải không?
Y cũng nói với Tư Mã Tú:
- Chú Vương lần đầu tới nên mọi người phải giới thiệu nhiều vào.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đúng là gặp không ít chủ các công ty nổi tiếng Trung Quốc, bọn họ nói muốn tới Nam Điền đầu tư.
Tư Mã Tú cười nói:
- Bí thư Vương đúng là rất giỏi. Chỉ một lúc mà đã hẹn được vào Chủ tịch công ty đến Nam Điền khảo sát.
Chu Chí Tường cười ha hả nói:
- Chú Vương đúng là một cơ hội cũng không bỏ.
Mọi người nghe vậy đều cười phá lên.
Chu Chí Tường cười xong liền nói:
- Đúng, còn chưa giới thiệu chú với mọi người. Tiểu Tú thì chú biết rồi, tôi giới thiệu mấy người này.
Chu Chí Tường chỉ vào người cầm đầu mà nói:
- Triệu Thường Lâm, Triệu thiếu gia, bố là Bí thư Triệu của Đảng ủy Bộ Công an.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền biết sao nơi này có thể mở ra như vậy. Bố Triệu Thường Lâm này là một trong chín người trung tâm quyền lực Trung Quốc. Không biết vị Bí thư Triệu này có tham gia vào đường sắt không?
Vương Trạch Vinh cười cười chủ động đưa tay ra bắt tay Triệu Thường Lâm. Triệu Thường Lâm cười nói:
- Tên tuổi Bí thư Vương sớm truyền khắp Bắc Kinh mà vẫn không có cơ hội gặp mặt. Lần này đã có cơ hội gặp, bố tôi vẫn thường nhắc đến anh.
Triệu Thường Lâm chỉ vào một người đàn ông trung niên mà nói:
- Đây là Hoa thiếu gia – Hoa Quý Giang con của cựu Phó Thủ tướng, bây giờ là Chủ tịch tập đoàn Điện lực Trung Quốc.
Hoa Quý Giang có vẻ khá kiêu ngạo mà nói:
- Chú hai nhà tôi có chút mâu thuẫn với Hạng Định, lão gia tử đã mắng nó một trận.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, Hoa gia thực ra cũng không quá hòa hợp với hắn.
- Đều là chuyện quá khứ mà, phải nhìn về phía trước.
Triệu Thường Lâm cười phá lên nói.
Bây giờ Vương Trạch Vinh coi như cảm thấy áp lực rất lớn từ đường sắt mang tới. Bây giờ có quan hệ với cả Bí thư đảng ủy Bộ Công an, Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, cực Phó Thủ tướng, mình làm thế nào mà động vào được?
Lại nhìn mấy người khác, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất nặng nề.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Chu Chí Tường cười cười một tiếng. Hôm nay bọn hắn muốn thể hiện thực lực để Vương Trạch Vinh biết sợ mà lui.
- Đây là trung tướng Dương Úy Lâm.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Dương Úy Lâm, đây vốn là người của Uông Chính Phong. Sau khi Uông Chính Phong chết thì Vương Trạch Vinh đã được Uông Kiều giới thiệu gặp những người của y, không ngờ Dương Úy Lâm lại có mặt ở đây.
Thấy Dương Úy Lâm ở đây, Vương Trạch Vinh có chút không hài lòng. Người này sao lại quan hệ với đám người Tư Mã Tú? Chẳng qua hắn nghĩ Uông Chính Phong thích cài người vào các nơi thì hiểu ra một chút.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Dương Úy Lâm không hề tỏ vẻ gì mà chỉ gật đầu nói: