Quan Khí​

Chương 1337: Ra tay



Vương Trạch Vinh không ở lại Bắc Kinh lâu mà về Nam Điền ngay lập tức. Sau khi về Nam Điền, hắn liền bố trí Sở công an lập tổ công tác điều tra phân cục đường sắt Xuân Thành.

Bởi vì sớm có nhiều tài liệu, hành động lần này lại do Vương Trạch Vinh tự mình giám sát, Sở công an không để ý đến tổ công tác Bộ Giao thông cản trở mà bắt giữ nhiều quan chức phân cục đường sắt Xuân Thành.

Trong lúc nhất thời bộ máy phân cục đường sắt Xuân Thành trở nên tê liệt. Không biết như thế nào mà toàn bộ lãnh đạo phân cục đường sắt đều bị bắt hết.

Người thông minh đều thấy rõ Vương Trạch Vinh và Chu Chí Tường bắt đầu đánh nhau.

Đường sắt là lĩnh vực hàng đầu của quốc gia vì thế Quốc vụ viện phải đích thân can thiệp mới làm cho bộ máy phân cục đường sắt Xuân Thành tê liệt mất nửa ngày trở lại hoạt động bình thường.

Đối với việc phân cục đường sắt Xuân Thành tê liệt, Thủ tướng đã nghiêm khắc phê bình Vương Trạch Vinh và Chu Chí Tường.

Thủ tướng đã gọi điện mắng Vương Trạch Vinh và Chu Chí Tường một trận. Thủ tướng nói rất rõ ràng, dù làm việc gì cũng phải đảm bảo hoạt động của đường sắt, dù như thế nào thì làm đường sắt tê liệt là không đúng.

Vương Trạch Vinh liền nhận sai với Thủ tướng, đồng thời cũng phản ánh mình không hài lòng với công tác của Bộ Giao thông. Lần này nhân viên tổ công tác Bộ Giao thông vẫn ở Xuân Thành, xảy ra chuyện như vậy, lúc ấy Sở công an cũng đã thông báo mà tổ công tác Bộ Giao thông không coi vào đâu. Khi xảy ra chuyện còn cố ý gây khó dễ. Thủ tướng nghe vậy liền nghiêm khắc phê bình Chu Chí Tường.

Chuyện này xảy ra là điều Vương Trạch Vinh đã đoán trước, hắn đã nghiên cứu tình hình phân cục đường sắt Xuân Thành. Lần này có nhiều nhân viên của phân cục đường sắt Xuân Thành tham gia vào, số lượng tài chính tham ô là rất lớn. Động vào phân cục đường sắt là có thể kéo dài ra. Tục ngữ nói con thỏ sợ còn nhảy qua tường, chuyện mà diễn ra thì đám ngươì Chu Chí Tường sao có thể không phản công.

Vương Trạch Vinh muốn chính là hiệu quả như vậy. Phân cục đường sắt Xuân Thành tuy chỉ tê liệt có nửa ngày nhưng đối với Vương Trạch Vinh đã là quá đủ. Sau đó do truyền thông đưa tin bộ máy phân cục đường sắt Xuân Thành xảy ra chuyện, kết quả tổ công tác Bộ Giao thông không làm gì hết đã truyền ra rất xa.

Ngay khi Tỉnh ủy Nam Điền có hành động nhằm vào phân cục đường sắt Xuân Thành, Chu Chí Tường gọi tới cho Vương Trạch Vinh.

Chu Chí Tường rất tức giận nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, chuyện đường sắt thì tôi đã phái tổ công tác tiến đến Nam Điền giải quyết. Tôi thấy nên do Bộ Giao thông xử lý thích hợp hơn cả. Tỉnh ủy Nam Điền làm như vậy là không tốt.

Vương Trạch Vinh nói:

- qư, đường sắt Xuân Thành không chỉ là chuyện của Bộ Giao thông, chuyện này vì dính tới nhiều cán bộ, nhất là cán bộ Nam Điền nên Tỉnh ủy Nam Điền chỉ nhằm vào cán bộ Nam Điền mà thôi. Hơn nữa dù là Tỉnh ủy Nam Điền hay Bộ Giao thông đều làm việc dưới pháp luật của Trung Quốc.

Biết Vương Trạch Vinh đã hạ quyết tâm nhằm vào đường sắt, Chu Chí Tường rất tức giận mà nói:

- Vương Trạch Vinh, anh có ý gì?

Lời này cho thấy Chu Chí Tường rất khó chịu.

Vương Trạch Vinh biết mình làm như vậy sẽ làm mất lòng Chu Chí Tường nên không thèm để ý đến thái độ của đối phương.

- Qư, hành động lần này chúng tôi đã có nhiều chứng cứ, nhân viên tham gia rất nhiều. Theo chúng tôi biết thì còn có cả người trên Bộ Giao thông liên quan tới, anh phải chuẩn bị trước về tư tưởng.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm cho Chu Chí Tường lớn tiếng nói:

- Chú Vương, tôi vẫn còn câu nói đó, chuyện Bộ Giao thông do Bộ Giao thông tự xử lý. Tôi hy vọng chú mau đưa người và tài liệu cho Bộ Giao thông.

Vương Trạch Vinh từ tốn nói:

- qư, việc này đã nằm ngoài phạm vi quyền hạn Nam Điền. Bởi vì liên quan tới cán bộ cao cấp nên Tỉnh ủy Nam Điền đang sửa lại tài liệu và báo cáo lên Ủy ban kỷ luật Trung ương và Đảng ủy Bộ Công an.

Vương Trạch Vinh nói như vậy liền làm cho Chu Chí Tường lập tức dập máy.

Một lát sau Vương Trạch Vinh nhận được điện của Triệu Thường Lâm.

Đối với cuộc điện thoại này, Vương Trạch Vinh cười lạnh một tiếng. Triệu Thường Lâm muốn dọa ai thì được, đâu thể dọa hắn.

Triệu Thường Lâm vừa mở miệng đã nói:

- Bí thư Vương, chuyện Nam Điền nên dừng ở Nam Điền thôi. Chuyện đường sắt không đơn giản như anh nghĩ đâu. Anh phải biết chỉ cần bỏ ra thì sẽ rất có tác dụng đối với anh.

- Đây không phải việc nhỏ, Tỉnh ủy Nam Điền sẽ báo cáo lên Trung ương, cũng báo cáo với bố của anh.

Vương Trạch Vinh đang cười thầm trong lòng. Triệu Thường Lâm vẫn lấy ông bố mình ra đè người, bây giờ mình nói rõ là sẽ báo cáo với bố hắn, nếu bố hắn tham gia vào đó thì muốn xem bố hắn làm gì.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Triệu Thường Lâm cũng dập máy ngay.

Hai người gọi điện và dập máy như vậy, Vương Trạch Vinh không hề tức giận. Hắn biết đám người đó ddagn rất lo lắng. Bây giờ Nam Điền đã dẫn đầu thì tin rằng sau đây Trung ương sẽ có hành động không nhỏ.

Chuyện đến bây giờ Vương Trạch Vinh đương nhiên biết chưa kết thúc, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Vương Trạch Vinh biết mình phải vượt qua đợt thử thách này, đây là bước đầu, quan trọng nhất là phải làm lớn chuyện, tạo dư luận. Vương Trạch Vinh liền gọi mấy người như Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, bí thư đảng ủy và giám đốc Sở công an đến nghiên cứu công việc tiếp theo.

Bí thư đảng ủy công an Hà Tổ Cường rất rõ ràng chuyện lần này. Thấy Vương Trạch Vinh vừa từ Bắc Kinh về đã ra lệnh nhằm vào phân cục đường sắt Xuân Thành, y thầm gọi báo cáo với Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính. Kết quả Trưởng ban Vương yêu cầu phối hợp với Vương Trạch Vinh.

Có chỉ thị này, Hà Tổ Cường hoàn toàn yên tâm. Y biết mình chỉ là người thực hiện, chính thức đấu chính là Vương Trạch Vinh. Bây giờ Trưởng ban Vương đã nói như vậy thì nói rõ Trung ương đã quyết tâm nhằm vào đường sắt.

- Bí thư Vương, lần này chuyện của phân cục đường sắt Xuân Thành đã liền quan tới một số nhân viên Nam Điền.

Chu Minh Thành nghiêm túc nói.

Chu Minh Thành bây giờ đang rất kính sợ Vương Trạch Vinh. Chuyện đường sắt đối với mọi người mà nói là khó dây vào, từ trước đến giờ vẫn luôn không có ai dám đứng ra ý kiến. Chẳng lẽ mọi người không biết sao, không phải mà trong này có mối quan hệ rất lớn mà thôi. Có người muốn động đường sắt nhưng nghĩ tới mạng lưới quan hệ sau lưng nó thì không ai dám dễ dàng động vào.

Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi ở đó, mọi người biết việc này không hề đơn giản. Đây là do Vương Trạch Vinh thì mới dám làm như vậy, nếu là người khác thì tình hình có lẽ không như bây giờ. Không chừng người gây sự đã sớm ngã xuống.

- Dù là ai cũng phải xử lý.

Vương Trạch Vinh nói.

Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu rõ việc này phải làm từng bước. Chuyện ở Nam Điền có hắn đứng ra chống đỡ. Hắn còn từ đám thiếu gia kia biết tình hình ở Bắc Kinh. Bắc Kinh bây giờ đang có sóng ngầm, có người nói việc Nam Điền nhằm vào phân cục đường sắt Xuân Thành sang việc Nam Điền toàn là quan chức hủ bại. Còn có người nhảy ra nói sau khi Vương Trạch Vinh đến Nam Điền thì càng thêm loạn, hủ bại khắp nơi. Lời kêu gọi truy cứu trách nhiệm của Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu xuất hiện.

Chu Minh Thành nói:

- Lần này khi điều tra thì thấy đã liên quan tới nhân viên Bộ Giao thông, tôi thấy nên nhanh chóng báo cáo lên với Ủy ban kỷ luật Trung ương. Bí thư Vương, bây giờ Bắc Kinh truyền đến một số tin không tốt về Nam Điền. Nói là việc quản lý cán bộ của Nam Điền tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng, yêu cầu truy cứu trách nhiệm của Tỉnh ủy Nam Điền.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Điều này càng cần chúng ta tiến hành giám sát cán bộ chặt chẽ. Xuất hiện vấn đề như vậy thì đúng là công tác của Nam Điền làm không tốt.

Hà Tổ Cường cũng nói:

- Từ cuộc điều tra thẩm vấn của chúng tôi thì vấn đề rất nghiêm trọng. Thông qua lời khai thì chúng tôi đã nắm giữ rất nhiều chứng cứ, chỉ vào lực lượng của Nam Điền thì không thể tra xét hết, cần phải có Trung ương tham gia vào.

Nhìn tài liệu về phân cục đường sắt Xuân Thành, Vương Trạch Vinh thầm thở dài một tiếng. Đừng nhìn hắn thời gian này không có biểu hiện gì, thực ra có rất nhiều cuộc điện thoại gọi tới làm hắn thấy áp lực lớn. Bộ Giao thông đúng là miếng bánh ngọt quá lớn, rất nhiều người lấy được lợi ích từ việc này, người gọi điện có cấp bậc càng lúc càng cao.

- Công việc của chúng ta mới chỉ là bắt đầu mà thôi, các anh nhất định phải làm tiếp mới được. Phải biết không đến bước cuối cùng thì có nhiều kẻ vẫn có suy nghĩ khác. Phải làm tốt công tác để chúng ta không bị động. Tôi cũng nhấn mạnh một điểm, ở việc này nếu ai quản lý không tốt thì người đó phải chịu trách nhiệm.

Vương Trạch Vinh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.