Chu Thế Khánh đang họp thì nhận được điện của vợ gọi tới.
Nhìn hội trường, Chu Thế Khánh nhíu mày. Nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh ở Bắc Cát, y có chút lo lắng.
Chu Thế Khánh ra khỏi phòng hội nghị rồi nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Chị dâu em vừa gọi tới nói Hướng Xung sai người đi giết Vương Trạch Vinh. Kết quả làm một người phụ nữ chết, Cao Cách Ninh bị thương. Bây giờ Hướng Xung đang trốn lên Bắc Kinh. Anh em sau khi nghe tin thì bị tai biến, bây giờ đang được cấp cứu.
Hướng Anh vừa khóc vừa nói.
Nghe thấy thế, Chu Thế Khánh liền mắng:
- Thằng ngu.
Vương Trạch Vinh bây giờ nghĩ đến tình hình ở Bắc Cát. Bắc Cát nhất định sẽ biến hoá, nếu Bắc Cát xảy ra biến hoá thì sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của y.
Đối với Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh càng lúc càng lo lắng. Chuyện lần trước bố trí tốt như vậy mà còn có biến hoá. Từ tình hình bây giờ có thể thấy rất có thể Vương Trạch Vinh sẽ vào Bộ Chính trị. Đối với Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị, Chu Thế Khánh rất lo. Nếu là như vậy thì không phải việc tốt đối với mọi người, tuổi trẻ là tài sản mà.
- Em đến Bắc Cát xem sao, anh sẽ tới sau.
Chu Thế Khánh cảm thấy Vương Trạch Vinh nhất định đang làm gì đó ở Bắc Cát. Xảy ra chuyện như vậy thì đám Vương Trạch Vinh nhất định có hành động. Bây giờ quan trọng nhất là xem tình hình của Hướng Minh Chí.
Gọi điện xong Chu Thế Khánh liền vào phòng hội nghị.
- Vương Trạch Vinh này đúng là hay gây chuyện, đi đâu thì ở đó cũng có chuyện.
Lúc này Vương Trạch Vinh đã xem xong chiếc đĩa. Hắn nhìn Uông Nhật Thần, ông nói:
- Bắc Cát đúng là đã tới lúc không thể không giải quyết. Lãnh đạo tỉnh mà còn làm hại lợi ích quốc gia, còn có tính Đảng không?
Ông đúng là rất tức giận vì đám người Bắc Cát này.
Vương Trạch Vinh biết đây là một viên đạn nên nhìn Tiền Hồng mà nói:
- Lão Tiền, chuyện này tôi thấy nên do Bắc Cát tự mình phản ánh lên thì hơn. Xảy ra chuyện như vậy thì Trung ương sẽ phái người tới Bắc Cát, các anh chỉ cần báo cáo theo tình hình thực tế là được.
Tiền Hồng gật đầu nói:
- Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ làm tốt việc này.
Đợi đám người Tiền Hồng rời đi, Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, đây là cơ hội tốt. Ông thấy cháu nên gọi cho con gái Hoa gia.
Vương Trạch Vinh cũng có ý này nên nói:
- Hay là cháu trực tiếp báo cáo với Phó Thủ tướng Hoa?
Uông Nhật Thần lắc đầu nói:
- Bắc Cát là nơi quan trọng của Hoa gia. Mặc dù vẫn bị Hướng hệ chèn ép nhưng xảy ra chuyện như vậy thì Hoa gia chẳng lẽ không có hành động gì. Ông thấy cháu cứ trao đổi với Hoa Khánh Anh. Sau này mấy nhà hợp sức thì có thể thay đổi được Bắc Cát một lần.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi gọi cho Hạng Nam, nói tình hình nơi này với ông.
Hạng Nam nghe xong liền hỏi:
- Số người trong đĩa DVD kia có ai?
- Ngoài Lô Xương Nghĩa ra thì còn có Bí thư đảng ủy Sở công an Trần Phụ Sinh, Trưởng ban tổ chức cán bộ Đan Mãnh, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tô Xán Bình.
- Ừ, xem ra bộ máy Bắc Cát đúng là có vấn đề. Như vậy đi, con không nên ở Bắc Cát nữa. Con về Nam Điền đi, Bắc Cát sẽ do mọi người làm.
Hạng Nam cũng biết Vương Trạch Vinh bây giờ chú ý tới việc của Vương Đại Hải cũng không còn tác dụng. Bây giờ làm thế nào để thay đổi bộ máy Bắc Cát có lợi cho mình mới là quan trọng nhất.
Vương Trạch Vinh cũng tán thành cách nói của ông. Hắn vốn đến là xem đám Hướng Minh Chí xử lý việc bố mình bị đánh như thế nào, bây giờ cũng đã không còn ý nghĩa.
Vương Trạch Vinh dập máy rồi nói ý của Hạng Nam với Uông Nhật Thần. Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Chuyện bố cháu bây giờ là việc nhỏ. Như vậy đi, để ông đưa bố cháu lên bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh chữa bệnh.
Sau khi bàn xong, Vương Trạch Vinh đến phòng bệnh của Vương Trạch Vinh, nói việc đưa ông lên Bắc Kinh chữa. Vương Đại Hải nói:
- Trạch Vinh, chuyện của bố là việc nhỏ, quan trọng nhất là cô gái bị đâm kia. Cô ấy còn trẻ như vậy mà chết, phải an ủi gia đình cô bé đó.
Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Ông cứ yên tâm, xảy ra chuyện như vậy thì Tỉnh ủy Bắc Cát nhất định phải có câu trả lời thuyết phục. Cho dù bọn họ không giải quyết thì có tôi ở đây thì cũng không thể làm loạn được.
Vương Đại Hải lúc này mới gật đầu nói:
- Dân chúng thực ra yêu cầu không quá cao với cán bộ, chỉ hy vọng bọn họ có thể ít tham một chút. Tham một chút cũng không sao, quan trọng nhất là làm việc tốt cho dân chúng.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đây đúng là suy nghĩ của dân chúng.
Sau khi xử lý xong thủ tục chuyển viện cho bố, Vương Trạch Vinh hỏi về việc của Hướng Minh Chí. Viện trưởng vội vàng nói:
- Chủ tịch Hướng có vẻ không ổn, vừa phẫu thuật, bây giờ vẫn chưa thể xác định. Chúng tôi lo rằng bị di chứng không thể công tác nữa.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Viện trưởng gật đầu.
Vương Trạch Vinh liền đi đến phòng bệnh thì thấy có nhiều Lãnh đạo tỉnh ủy Bắc Cát ở đây.
Hắn nhìn lướt qua mọi người thì phát hiện ở đây hầu hết số người đều có quan khí nhất trí với Hướng Minh Chí.
Phó bí thư Tỉnh ủy Lô Xương Nghĩa cũng có mặt ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Lô Xương Nghĩa vội vàng đi lên vài bước, bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, Chủ tịch Hướng rất không ổn.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Lô Xương Nghĩa và nói:
- Bây giờ Bắc Cát xảy ra chuyện như vậy, cả Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều bị bệnh, trọng trách của anh là rất nặng.
Lô Xương Nghĩa cũng nghiêm túc nói:
- Đúng là rất nghiêm trọng. Trước đây tôi không cảm thấy nhưng bây giờ đột nhiên chủ trì công việc thì mới phát hiện trọng trách trên vai mình lại nặng như vậy.
Vương Trạch Vinh phát hiện một tình hình đó là người Hướng hệ đang có ý dựa vào Lô Xương Nghĩa.
- Tình hình thế nào rồi?
Đột nhiên có một giọng nói lo lắng truyền tới. Đó là một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đi tới, đây là người có quyền lực.
- Hướng Anh, em đến à.
Thấy Hướng Anh tới, Lý Lâm Phương khóc rống lên.
- Chị, sao lại như vậy, anh đang khỏe như vậy sao lại đột nhiên bị tai biến?
Vương Trạch Vinh nghe hai người nói chuyện thì biết đây là vợ của Chu Thế Khánh.
Thấy Hướng Anh tới, các lãnh đạo Bắc Cát đều đi tới.
Hướng Anh nhìn mọi người và rất nhanh thấy Vương Trạch Vinh đứng đó. Ả sa sầm mặt rồi hừ một tiếng và xoay người nhìn Hướng Minh Chí.
- Chồng em nói sẽ tới Bắc Cát.
Hướng Anh nói với Lý Lâm Phương.
- Hướng Anh, bây giờ chị không biết sao nữa, việc này cần Thế Khánh đến chủ trì. Chị phải khiến đám người gây sự với chúng ta ngã mới được.
- Chị yên tâm, dù chuyện gì cũng phải có lý lẽ, em không tin ai có thể làm gì được anh.
Hai người phụ nữ không e dè ai mà lớn tiếng nói.
Người Tỉnh ủy Bắc Cát ở đây đều là người Hướng hệ, nghe hai người nói chuyện, bọn họ lén nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh sao không rõ hai ả này hận mình, hắn không thèm để ý. Đến cấp bậc của hắn thì sao phải coi đám người này vào đâu.
Vương Trạch Vinh chỉ chú ý tới việc Hướng Anh nói Chu Thế Khánh sẽ đến Bắc Cát.
Tin này rất quan trọng, Chu Thế Khánh đến Bắc Cát chính là ổn định tình hình. Thấy Hướng Minh Chí xảy ra chuyện, Chu Thế Khánh muốn tới để thu lại người Hướng hệ và không muốn mất Bắc Cát.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Lô Xương Nghĩa rất cung kính với Hướng Anh, Vương Trạch Vinh xoay người đi ra.
Có đĩa DVD kia, Lô Xương Nghĩa này đã xong. Cứ để Chu Thế Khánh vui mừng đi.
Thấy Vương Trạch Vinh rời đi nhưng không ai tiễn hắn. Mọi người đều vây quanh Hướng Anh. Hướng Minh Chí xảy ra chuyện thì mọi người còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ thấy Hướng Anh đến, lại nghe Chu Thế Khánh cũng tới, người Hướng hệ lại tự tin. Bọn họ biết Chu Thế Khánh hơn Vương Trạch Vinh một bậc. Chỉ cần Chu Thế Khánh có thể duy trì thì Vương Trạch Vinh không thay đổi được tình hình Bắc Cát.
Giám đốc sở Công an cũng có mặt ở đây. Thấy Hướng Anh tới, lại nghe Chu Thế Khánh đến, y có chút lo lắng và thầm nghĩ mình làm như thế kia là đúng hay sai?
Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, y vốn định đuổi theo rồi ngừng lại. Y nhìn thoáng qua Hướng Minh Chí nằm bất tỉnh trong phòng rồi hạ quyết tâm. Vương Trạch Vinh có chỗ dựa không kém gì Chu Thế Khánh, hơn nữa Vương Trạch Vinh còn trẻ thì tin rằng Vương Trạch Vinh phát triển càng nhanh hơn.