Quan Khí​

Chương 1382: Không ngờ lại là một nhà



Lần này Vệ Hồng Lâm gọi điện yêu cầu Vệ Đào Hải và Vệ Đào Hồng quay về. Hai người đều không rõ tại sao lại như vậy.

Tuy bọn họ có năng lực hơi kém một chút nhưng cũng là lãnh đạo tỉnh, hai người cũng hiểu chuyện xảy ra ở Bắc Kinh thời gian này. Nhất là sau khi biết tin Lão bí thư sắp qua đời, người Vệ gia càng thêm lo lắng. Mọi người đều biết Vệ gia nằm trên xe của Lão bí thư. Nếu Lão bí thư qua đời đó là chuyện quá lớn đối với Vệ gia.

Tâm trạng Vệ Đào Hồng rất không tốt, sau khi dính vào đường sắt, y bị điều đến Bộ Lâm nghiệp làm Phó bộ trưởng, quyền lực giảm đi nhiều. Y biết nếu Lão bí thư mất, Vệ Hồng Lâm giúp y tiến thêm bước nữa là rất khó khăn. Dù sao Vệ gia bây giờ không có ai ở Bộ Chính trị.

Hôm nay thấy Vương Trạch Vinh tới, hai người rất ngạc nhiên. Hai người biết Vương Trạch Vinh có thể vào Bộ Chính trị, nếu được Vương Trạch Vinh ủng hộ thì cuộc sống dễ hơn nhiều.

Nghe Vệ Hồng Lâm gọi mọi người vào thư phòng, Vệ Đào Hải và Vệ Đào Hồng nhìn nhau rồi đi vào.

Lần này Vệ Hồng Lâm không gọi ai khác, bọn họ biết ông có việc rất quan trọng cần nói.

Thấy Vệ Đào Hồng vào rồi đóng cửa, Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Thấy mọi người đều ngồi xuống, Vệ Hồng Lâm nhìn Vệ Đào Hải rồi nói:

- Hôm nay bố và Trạch Vinh đi thăm Lão bí thư, Lão bí thư có lẽ không được rồi.

Vệ Đào Hồng vội vàng nói:

- Còn sống được bao lâu nữa bố?

Vệ Hồng Lâm thở dài nói:

- Hai anh thấy sao về sự phát triển của Vệ gia nếu Lão bí thư mất.

Vệ Hồng Lâm hỏi như vậy khiến Vệ Đào Hải và Vệ Đào Hồng nhìn nhau và rất khó hiểu. Bố mình sao vậy, chuyện Vệ gia sao lại gọi Vương Trạch Vinh vào.

Nhìn hai người, Vệ Hồng Lâm cười nói:

- Trạch Vinh không phải người ngoài, nói đi.

Vệ Hồng Lâm vẫn giữ kín quan hệ bí mật giữa Vương Trạch Vinh và Vệ gia, hai người cháu biết cũng không lộ ra. Cho nên bây giờ nghe Vệ Hồng Lâm nói Vương Trạch Vinh không phải người ngoài, hai người Vệ Đào Hải có chút khó hiểu.

Vương Trạch Vinh biết hôm nay Vệ Hồng Lâm gọi mình tới là nói cho hai người Vệ Đào Hải biết quan hệ giữa hắn và Vệ gia. Hắn đương nhiên biết mục đích của Vệ Hồng Lâm. Bây giờ Lão bí thư đã như vậy, Vệ gia rất lo lắng. Vào lúc này nếu nói quan hệ giữa hắn với Vệ gia cho hai người Vệ Đào Hải nghe, bọn họ mới có thể yên tâm.

Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế cười cười nhìn Vệ Hồng Lâm.

Gật đầu với Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm nhìn hai người Vệ Đào Hải:

- Tin rằng các anh đã nhận ra một chút tình hình. Bây giờ tâm trạng một số cán bộ không yên.

Ông đây là nói cán bộ dựa vào Vệ gia.

Vệ Hồng Lâm nói như vậy khiến Vệ Đào Hồng nghiêm túc nói:

- Sau khi con đến Bộ Lâm nghiệp thì tình hình này càng thêm rõ ràng.

Vệ Đào Hải cũng nói:

- Tình hình Cam Châu khá đặc biệt.

Từ vẻ mặt của Vệ Đào Hải có thể thấy cuộc sống của y ở Cam Châu không tốt mấy.

Chỉ vào Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm cười nói:

- Bây giờ bố giới thiệu thân phận của Trạch Vinh, Trạch Vinh cũng là người Vệ gia chúng ta.

Nghe thấy thế, mắt hai người Vệ Đào Hải sáng lên nhưng rất khó hiểu.

- Bố, hôm nay bố có phải mệt quá không?

Vệ Đào Hồng cẩn thận nhìn ông bố. Y đang lo lắng nếu Vệ Hồng Lâm xảy ra chuyện thì Vệ gia sẽ xong.

Vệ Đào Hải cũng có chút lo lắng nhìn ông bố.

Vệ Hồng Lâm xua tay nói:

- Đừng lo cho bố, bố không nói nhầm đâu. Lần này gọi hai anh lên Bắc Kinh là nói chuyện của Trạch Vinh.

Vệ Hồng Lâm không hề suy nghĩ như Vương Trạch Vinh là quan hệ với Uông Phỉ không được công khai, ông nghiêm túc nói:

- Quan hệ giữa Uông Phỉ và Trạch Vinh là vợ chồng. Các anh cũng thấy Tiểu Phỉ có con. Các anh nghĩ Tiểu Phỉ lấy người họ Uông sao? Thực ra đó chỉ là cho mọi người thấy, đứa bé là con của Tiểu Phỉ và Trạch Vinh.

Vệ Hồng Lâm nói ra làm căn phòng trở nên yên tĩnh. Vệ Đào Hải và Vệ Đào Hồng nhìn Vương Trạch Vinh đầy kỳ quái. Bọn họ đúng là không ngờ còn có quan hệ này. Bọn họ chỉ nghĩ ông bố mình thích Vương Trạch Vinh nên qua lại. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại còn có quan hệ này với Vệ gia.

Vào lúc này suy nghĩ đầu tiên của bọn họ là lợi ích của Vệ gia. Có Vương Trạch Vinh, như vậy dù Lão bí thư có mất thì Vệ gia cũng không vấn đề gì.

Thực ra Vệ Đào Hải cũng nhìn ra một chút tình hình. Y vẫn cảm thấy quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và ông bố mình không như mọi người nghĩ. Chẳng qua dù như thế nào cũng không nghĩ là có Uông Phỉ ở trong đó.

Vệ Đào Hồng vốn còn có chút khó chịu với Vương Trạch Vinh thì bây giờ đã đổi mặt ngay:

- Thì ra là người một nhà.

Nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh là cháu của mình, tâm trạng Vệ Đào Hồng khá tốt. Đương nhiên Vệ Đào Hồng và Vệ Đào Hải mặc dù coi như là chú, bác của Vương Trạch Vinh, nhưng cũng không thể ra vẻ như vậy. Bọn họ biết về cấp bậc thì Vương Trạch Vinh còn cao hơn mình.

Vương Trạch Vinh tiếp xúc với nhân vật cao cấp nên tư tưởng cũng chín chắn hơn. Nếu là trước đây Vương Trạch Vinh còn có thể bực và tránh Vệ Đào Hồng vì người này dính vào đường sắt. Nhưng Vương Trạch Vinh bây giờ lại không làm như vậy. Hắn biết mình nếu muốn càng mạnh hơn ở trong quan trường thì nếu còn tỏ vẻ bực tức ai đó thì sẽ đi đời. Quan trường chính là đầm lầy, dù có chuyện cũng không thể nào thể hiện ra ngoài. Mình bây giờ cần là tụ tập mọi người để lên cấp. Chỉ có thể nắm giữ nhiều người thì mình mới có thể làm việc nên làm.

Vệ gia có thực lực rất mạnh, từ tình hình hôm nay có thể thấy sức ảnh hưởng của Vệ Hồng Lâm đối với các ông lão kia là khá lớn. Bây giờ Vương Trạch Vinh biết mình đang ở trong thời kỳ rất quan trọng, chỉ tiến vào Bộ Chính trị thì hắn mới có đủ lực lượng.

Vương Trạch Vinh đang cười cười nhìn mọi người.

- Sau đây Trạch Vinh có lẽ sẽ vào Bộ Chính trị.

Vệ Hồng Lâm nhìn quanh, nghĩ đến nhà mình có người trong Bộ Chính trị làm ông phát hiện tất cả đều có hy vọng.

Ông trừng mắt nhìn Vệ Đào Hồng rồi nói:

- Việc này các anh biết là được, không được nói ra, trước mặt người ngoài phải gọi là Bí thư Vương.

Hai người đều biết sự nghiêm trọng của vấn đề nên gật đầu nói:

- Bố nói đúng, quan hệ giữa Bí thư Vương và Vệ gia chúng ta không thể để lộ.

Vệ Đào Hồng cũng biết nặng nhẹ của việc này nên gật đầu nói:

- Anh cả nói đúng.

Vệ Hồng Lâm lúc này mới cười nói:

- Chờ sau khi Trạch Vinh vào Bộ Chính trị, các anh dựa vào là được. Cứ như vậy sẽ ngưng tụ được cán bộ bên dưới. Hai anh cũng đừng có suy nghĩ khác, Vệ gia chỉ dựa vào lớp thứ ba, bồi dưỡng con các anh cho tốt vào.

Vệ Đào Hải và Vệ Đào Hồng đều đỏ mặt. Bọn họ biết tình hình của mình, xem ra ông bố mình đã đặt kỳ vọng vào đám trẻ.

Thật không ngờ Vương Trạch Vinh lại là người Vệ gia.

Hai người suy nghĩ rất nhiều, bây giờ Vệ gia chỉ cần có Vương Trạch Vinh là không gặp nguy hiểm gì, cảm giác lo lắng lâu nay đã biến mất.

- Hôm nay Lão bí thư đã chỉ định Trạch Vinh làm người kế nghiệp. Nếu không có gì bất ngờ Trạch Vinh sẽ làm Bí thư Thành phố Hải Đông, việc này hai anh biết là được.

Tâm trạng Vệ Hồng Lâm bây giờ khá tốt.

Vương Trạch Vinh biết mình cũng nên cần nói một chút:

- Hai vị là chú bác của tôi, sau này xin giúp nhiều hơn.

Vệ Đào Hồng vội vàng nói:

- Bí thư Vương, trước đây không biết là người nhà, bây giờ nếu biết thì chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ.

Vệ Đào Hải cũng nói:

- chú hai nói đúng, chuyện của Bí thư Vương là việc của Vệ gia.

Nghe hai con của mình nhanh chóng dựa vào Vương Trạch Vinh như vậy, Vệ Hồng Lâm thở dài một tiếng. Hai con ông rất nhạy bén nhưng không có năng lực chống đỡ cục diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.