- Lão Hà, Trung ương rất chú ý chuyện đường sắt. Lần này tiến hành điều chỉnh Bộ Giao thông có thể thấy quyết tâm chống hủ bại của Trung ương.
Vương Trạch Vinh bắt đầu chỉ điểm Hà Gia Vĩ một chút.
Bộ máy Bộ Giao thông điều chỉnh đã được truyền ra, ai cũng biết.
- Việc này đúng là như vậy, qua đó có thể thấy quyết tâm của Trung ương. Đường sắt là chuyện lớn liên quan tới sự phát triển của quốc gia.
Hà Gia Vĩ không biết sao Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới chuyện đường sắt nhưng vẫn phải hùa theo một chút.
Nhìn Hà Gia Vĩ, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nghe nói Hoa Hồng Giang dính vào việc trong đường sắt. Anh nói Phó Thủ tướng Hoa chính trực cả đời, vậy mà lui ra thì con lại có vấn đề.
Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hà Gia Vĩ mới biết sao đối phương lại nhắc tới đường sắt.
Từ trước đến giờ chủ tịch tỉnh Hồng Phát Cường được Hoa Hồng Giang ủng hộ rất mạnh. Phó Thủ tướng Hoa mặc dù lui nhưng sức ảnh hưởng còn rất lớn. Bây giờ Hoa Hồng Giang hoạt động rất thường xuyên, nếu Hoa Hồng Giang ngã thì tình hình trong tỉnh sẽ khác hẳn.
Là Bí thư tỉnh ủy, Hà Gia Vĩ cũng hiểu rõ rất nhiều thứ, cũng nắm bắt được nhiều thứ. Các tài liệu này đều là nội dung hủ bại liên quan tới nhân viên Hoa hệ. Nếu Hoa Hồng Giang xảy ra chuyện, như vậy mình có tương lai.
- Bí thư Vương nói đúng, Trung ương phải mạnh tay chống hủ bại, chỗ chúng tôi cũng nên phối hợp.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Hành vi hủ bại dù có lực lượng lớn đến đây, chủ yếu là do lãnh đạo tỉnh. Chúng ta nhất định phải đoàn kết với Trung ương, trên dưới một lòng, chỉ như vậy thì hành vi hủ bại mới có thể bị áp chế.
Tiễn Hà Gia Vĩ, Vương Trạch Vinh biết hôm nay Hà Gia Vĩ sau khi biết Hoa Hồng Giang gặp vấn đề trong Hà Gia Vĩ, tin rằng đối phương sẽ có hành động. Chiết Đông vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Hoa hệ, thông qua Hà Gia Vĩ có lẽ làm ảnh hưởng tới lực lượng Hoa hệ.
Lần trước Vương Trạch Vinh đã thấy thực lực của tập đoàn lợi ích đường sắt. Hắn biết sau lưng tập đoàn này có những người như Hoa Hồng Giang. Bởi vì có bọn họ nên tập đoàn này càng lúc càng lớn. Hắn nếu đã hạ quyết tâm giải quyết thì phải dùng tất cả lực lượng có thể. Có Hà Gia Vĩ ở Chiết Đông thì sẽ dao động được lực lượng Hoa gia ở đây. Không biết một thời gian rồi, Dương Úy Lâm có thu hoạch gì không?
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi gọi cho Dương Úy Lâm.
Dương Úy Lâm vừa vặn ở Bắc Kinh, nhận được điện của Vương Trạch Vinh, y liền nói mình sẽ bố trí.
Khi Vương Trạch Vinh tới thì Dương Úy Lâm đã sớm ở đây chờ.
Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ vẫn ít tiếp xúc với người trong quân đội. Thấy Dương Úy Lâm ngồi ngay ngắn ở đó, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tư lệnh Dương, từ trước đến giờ vẫn muốn có thời gian ngồi với anh mà bận việc quá.
- Bí thư Vương, tôi biết anh rất bận công tác. Tôi sớm muốn mời anh dùng bữa nhưng sợ làm phiền.
Nói chuyện một lúc, Dương Úy Lâm nghiêm túc lấy một tập tài liệu trong cặp ra, còn có một chiếc Usb đặt lên bàn mà nói:
- Đây là tài liệu vi phạm pháp luật của bên đường sắt.
Sau khi đưa ra, Dương Úy Lâm ngồi đó không nói gì.
Vương Trạch Vinh vốn đang suy nghĩ Dương Úy Lâm ở trong tập đoàn lợi ích kia có tác dụng gì không thì đã thấy đối phương lấy ra mấy thứ này.
Vương Trạch Vinh không xem mà nhìn Dương Úy Lâm:
- Thứ này anh nên tìm người thích hợp mà đưa ra.
Dương Úy Lâm gật đầu nói:
- Những thứ tôi được chỉ là một phần, chẳng qua có mấy thứ này có lẽ cũng đã đánh được phân nửa tập đoàn lợi ích đó.
Dương Úy Lâm liền cất tài liệu vào cặp.
Vương Trạch Vinh hút thuốc và bắt đầu suy nghĩ.
Sau khi hiểu mình nên làm việc vì nhân dân, Vương Trạch Vinh cho rằng việc chống hủ bại là một việc quan trọng nhất mình cần làm. Hủ bại trong đường sắt là điều mà nhân dân Trung Quốc căm hận. Hắn nếu đã biết tình hình thì phải làm cho tốt. Xem tình hình Lãnh đạo trung ương bây giờ, Vương Trạch Vinh biết tập đoàn lợi ích đường sắt là một quái vật lớn, người bình thường không thể động vào bọn họ. Trung ương tuy nói quyết tâm xử lý nhưng cần một người đứng ra đầu tiên, mà hắn là lựa chọn đủ tư cách.
Bây giờ có những thứ này của Dương Úy Lâm, hơn nữa với chứng cứ mà Trung ương nắm giữ, xem ra tập đoàn lợi ích này bắt đầu đến ngày hủy diệt.
Thế lực Hoa gia ở Chiết Đông nếu bị ngã, như vậy Chiết Đông có thể nằm trong phạm vi thế lực của hắn không?
- Bí thư Vương, trong tài liệu này có một phần liên quan tới Hoa Hồng Giang đã do đồng chí Dương Lãng cung cấp. Trong tài liệu cho thấy ngoài vấn đề đường sắt, ngành điện lực nước ta cũng bị lũng đoạn. Tập đoàn điện lực Trung Quốc là một con quái vật khổng lồ trong ngành này.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ bây giờ đường sắt chưa xử lý xong lại nhảy ra bên điện lực. Đối với việc bên Điện lực thì Vương Trạch Vinh cũng không muốn tiến vào bây giờ. Dù sao Trung ương đang cần ổn định. Hắn nếu đốt lửa khắp nơi sẽ khiến Lãnh đạo trung ương không hài lòng. Nếu như vậy sẽ không tốt cho sự phát triển của hắn.
- Đó là một đồng chí tốt.
Vương Trạch Vinh nói.
- Đồng chí này rất có chí khí, vẫn đang lặng lẽ thu thập tài liệu.
Dương Úy Lâm nói.
- Phải bảo vệ tốt các đồng chí.
Vương Trạch Vinh rất kính trọng người như Dương Lãng. Người như vậy mới là người không cần công danh, chỉ muốn làm tốt công việc, vì nhân dân.
Bố trí xong việc Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh liền lập tức về Nam Điền.
Bây giờ Ngụy Trung Hoa còn ở Bắc Kinh, Nam Điền cần phải có Vương Trạch Vinh về mới được.
Vương Trạch Vinh vừa về Nam Điền liền triệu tập Hội nghị thường ủy để nghe mọi người báo cáo công việc. Hắn đột nhiên phát hiện Tỉnh ủy Nam Điền có chút biến hoá. Đám người kia vốn do Ngụy Trung Hoa cầm đầu, bây giờ đã bắt đầu có xu thế tan dần.
Bố Ngụy Trung Hoa đã chết, điều này ảnh hưởng lớn tới lực lượng của y ở Nam Điền. Ngụy Trung Hoa có thể tiếp tục ở lại Nam Điền hay không cũng là một vấn đề.
Vương Trạch Vinh cũng khá vui vẻ với việc này. Không có Ngụy Trung Hoa thì người ngoài muốn làm loạn cũng khó.
Vương Trạch Vinh về đến nhà thì thấy có chút biến hoá.
Lữ Hàm Yên cầm cặp cho Vương Trạch Vinh rồi cười nói:
- Anh đúng là, làm Bí thư tỉnh ủy nên bận đến vậy sao? Về tới Nam Điền cũng không về nhà trước.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thực ra bây giờ làm quan cũng không dễ.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Em thấy anh suốt ngày nghe báo cáo công việc thôi mà, thực ra có làm gì đâu.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:
- Mỗi vị trí có chỗ khó của nhau. Em xem quan trường bây giờ đó, ai cũng bị cao huyết áp, tiểu đường, bệnh tim… mọi người đều không muốn mà. Nhưng văn hóa Trung Quốc là văn hóa rượu, không uống rượu thì giống như không làm được gì vậy.
- Được rồi, anh đây là nói giúp quan chức đây mà. Em thấy Trung Quốc chính là do quan chức làm suy yếu. Ai cũng bụng to. Bây giờ vừa nhìn cái thì biết ai là quan chức, đều ra vẻ tri thức, hơn nữa ai cũng bụng to. Chỉ cần thấy người thì biết đó là quan. Anh nhìn dân chúng đi, có mấy người như vậy chứ?
Lữ Hàm Yên vừa cười vừa nói.
- Xem ra em có thành kiến rất sâu về cán bộ lãnh đạo nhỉ. Em xem anh đi, đâu có bụng to.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh đó, anh có một căn bệnh không thuốc chữa là thích phụ nữ.
Lữ Hàm Yên nói làm Vương Trạch Vinh có chút nóng mặt. Lữ Hàm Yên đúng là rõ điểm xấu của hắn.
- Đi ra đi, người một nhà còn phải trốn sao?
Lữ Hàm Yên đột nhiên gọi vào bên trong.
Vương Trạch Vinh cũng nhìn về phía đó.
Thấy người từ trong đi ra, Vương Trạch Vinh há hốc mồm. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ lại là người này.