Vương Trạch Vinh đứng trong văn phòng Tỉnh ủy hỏi một nhân viên đang quay lưng về phía mình mà lên mạng xem tin.
- Ừ, hôm nay cũng được.
Người này đang vội vàng đăng ký mua một trăm ngàn, thấy đã mua được liền vui vẻ nói.
Người này nói xong thì mới thấy có chút kỳ quái, sao văn phòng lại yên tĩnh như vậy. Vừa nãy mình bận nên không phát hiện tình hình, bây giờ mới thấy không ổn.
Y vội vàng nhìn lại liền há hốc mồm.
Y như có lò xo dưới mông mà ngồi bật dậy, lấy tay đẩy đẩy đầu mà đầu không thể xoay lại.
- Bí, Bí thư Vương.
Y dù như thế nào cũng không ngờ Vương Trạch Vinh đến văn phòng.
Các như vậy khác đều nhìn y với vẻ thương hại.
Đối với cán bộ Tỉnh ủy thì Vương Trạch Vinh là người quá cao. Bây giờ bị Vương Trạch Vinh tự mình bắt được thì kẻ đó xong đời.
Vương Trạch Vinh mặt sa sầm lại nhìn mọi người một lúc rồi nói:
- Văn phòng tỉnh ủy là nơi nào, nơi này là nơi làm việc, là địa điểm phục vụ toàn tỉnh mà các anh làm gì vậy hả? Quốc gia trả lương các anh nhiều như vậy là để các anh chơi cổ phiếu trong giờ làm việc sao?
Ngay khi Vương Trạch Vinh nói chuyện, tên nhân viên kia thoáng nhìn qua máy tính thì thấy cổ phiếu giảm mạnh.
Một bên đau vì lỗ tiền, một bên lại lo lắng vì bị Bí thư tỉnh ủy bắt được, y chỉ cảm thấy cả người đều run lên.
Không chỉ có y, người trong văn phòng đều rất giật mình. Vương Trạch Vinh không có việc gì cũng không tới đây. Dù là Bí thư tỉnh ủy trước đây thì do nghĩ tới Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nên bình thường cũng không đột nhiên kiểm tra Văn phòng tỉnh ủy. Hôm nay Bí thư Vương làm sao lại chạy đến văn phòng?
Đúng lúc này Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trịnh Dị Lợi vội vàng từ ngoài đi vào.
Trịnh Dị Lợi cũng mới biết tin Vương Trạch Vinh đến văn phòng. Bởi vì không chuẩn bị nên y có chút lo lắng sợ Vương Trạch Vinh tìm được sơ hở gì. Y phụ trách Văn phòng tỉnh ủy, xảy ra chuyện gì thì y nhất định có vấn đề.
Trịnh Dị Lợi đã sớm nhận được tin Vương Trạch Vinh có thể tiến vào Bộ Chính trị. Nghĩ tới Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị, Trịnh Dị Lợi không dám dễ dàng làm mất lòng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn Trịnh Dị Lợi mà nói:
- Đồng chí Trịnh Dị Lợi, đây là cách quản lý Văn phòng tỉnh ủy của anh sao?
Nói xong Vương Trạch Vinh sa sầm mặt đi ra ngoài.
Nhìn mọi người trong văn phòng, lại nhìn màn hình máy tính kia, Trịnh Dị Lợi rất sợ hãi. Y đương nhiên biết Vương Trạch Vinh không hài lòng với mình, bây giờ Nam Điền đã sớm là đất của Vương Trạch Vinh. Hôm nay Vương Trạch Vinh tìm được cớ thì tên này sẽ gây khó dễ.
Trịnh Dị Lợi thầm mắng một câu “Bây giờ nhân viên công chức cả nước đều lên mạng chơi cổ phiếu trong giờ làm việc, có gì chứ. Vương Trạch Vinh này không chừng sẽ gây khó dễ”
Trịnh Dị Lợi cũng sa sầm mặt nhìn người phụ trách phòng này rồi nói:
- Anh quản lý như thế nào vậy hả?
Mọi người đều biết lần này sẽ xảy ra chuyện lớn. Đầu tiên là Bí thư tỉnh ủy bắt ngay tại trận, bây giờ lại bị lãnh đạo chủ quản phê bình. Lần này ngoài tên nhân viên kia thì cũng có một đám người gặp nạn.
Vào Tỉnh ủy thì ai chẳng phải nhân vật thanh tinh. Mọi người lén bàn tình hình Tỉnh ủy, tình hình rất rõ ràng. Bí thư Vương sẽ ra tay với Trịnh Dị Lợi. Ở tình hình này nếu không thấy rõ tình hình mà đứng nhầm vị trí thì đúng là xong đời.
Thân tín của Trịnh Dị Lợi đều có tâm trạng phức tạp. Một ít người có suy nghĩ lại sáng mắt lên. Bất cứ chuyện gì đều có lợi và hại, đây là cơ hội.
Nhìn Trịnh Dị Lợi đi ra, mọi người trong văn phòng thở phào nhẹ nhõm.
Tên nhân viên vừa lỗ tiền, vừa bị Vương Trạch Vinh bắt gặp liền co quắp ngồi xuống, đầu nghiêng ra. Y đột nhiên phát hiện đồng nghiệp trong văn phòng không còn quan tâm tới mình nữa, ai cũng tránh xa mình như mình là ôn dịch vậy.
Vương Trạch Vinh biết hôm nay mượn được việc gây khó dễ cho Trịnh Dị Lợi.
Đối với Trưởng ban thư ký mà Chu Thế Khánh cắm vào Nam Điền, đây là tâm bệnh của hắn. Trịnh Dị Lợi này không như các thường vụ khác, y thi thoảng đều nhảy ra gây chuyện. Hắn là Bí thư tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lại không phải người của mình. Vương Trạch Vinh sớm có ý đẩy Trịnh Dị Lợi rời đi, chẳng qua từ trước đến giờ nhiều việc nên không có thời gian làm. Bây giờ đã vào quỹ đạo, Vương Trạch Vinh trước khi đi nhất định phải đá được Trịnh Dị Lợi ra khỏi Nam Điền.
Vương Trạch Vinh không hy vọng sau khi mình đi mà Trịnh Dị Lợi lại có chỗ tốt.
Trịnh Dị Lợi ra khỏi văn phòng cũng không lập tức đến chỗ Vương Trạch Vinh nhận sai, mà trốn vào văn phòng gọi cho Chu Thế Khánh.
Đầu kia vừa thông, Chu Thế Khánh vội vàng nói:
- Bí thư Chu, có lẽ Vương Trạch Vinh định động tôi.
Chu Thế Khánh nghiêm túc nói:
- Làm gì vậy hả, đồng chí Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy, ít nhất phải tôn trọng. Anh xem anh nói như thế nào vậy hả?
Trịnh Dị Lợi nghe Chu Thế Khánh phê bình mới nghĩ tới gọi thẳng tên cấp trên là tối kỵ. Dù là mâu thuẫn cũng không thể làm như vậy. Vừa nãy do y lo lắng nên gọi thẳng tên Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh nhất định có suy nghĩ. Hôm nay mình gọi thẳng tên Vương Trạch Vinh, sau này Chu Thế Khánh sẽ cho rằng mình không phải người tôn trọng cấp trên.
Thân tín thì sao chứ, nếu Chu Thế Khánh nghi ngờ y, không dùng y thì sao?
Cô lấy lại bình tĩnh, Trịnh Dị Lợi nói:
- Bí thư, ngài cũng biết tôi, tôi làm việc đều rất cẩn thận, cũng nghiêm khắc làm theo yêu cầu của ngài. Hôm nay Bí thư Vương vì một chuyện nhỏ mà không cho tôi mặt mũi. Chuyện không đoàn kết này mà y cũng có thể làm ra, sau đây nhất định sẽ động đến tôi.
- Rốt cuộc có việc gì, anh nói xem.
Dù sao Trịnh Dị Lợi cũng là người của mình nên Chu Thế Khánh phải quan tâm.
Trịnh Dị Lợi nói chuyện xảy ra:
- Trong thời gian này Bí thư Vương càng lúc càng có cái nhìn với chuyện của Văn phòng tỉnh ủy, tôi cho rằng y có ý đồ.
Chu Thế Khánh nghe và thầm khen về sự mẫn cảm của Trịnh Dị Lợi. Y tin Vương Trạch Vinh dự định đánh ngã Trịnh Dị Lợi. Chuyện hôm nay quá đột nhiên, Vương Trạch Vinh còn trực tiếp phê bình Trịnh Dị Lợi trước mặt cấp dưới, đây là lộ tin với người ngoài.
Cục diện Bắc Kinh càng lúc càng rõ ràng, khả năng đánh sâu vào đã bắt đầu thất bại. Chu Thế Khánh thấy tình hình tranh đấu như vậy mà có chút sợ hãi. Lô Ninh Quốc là người đầu tiên ngã xuống, sau đây Ngô Tán Lâm cũng không ổn. Hôm qua khi nói chuyện với Ngô Tán Lâm, Chu Thế Khánh có thể nghe ra Ngô Tán Lâm rất lo cho tương lai của mình.
- Công tác Nam Điền đã đi vào quỹ đạo. Anh là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy thì nhất định phải làm tốt công việc, phải phục tùng Lãnh đạo tỉnh ủy, đừng nghĩ nhiều.
Chu Thế Khánh nói xong liền dập máy.
Chu Thế Khánh ngồi mà suy nghĩ. Y vốn nghĩ ngăn cản Vương Trạch Vinh không vào được Bộ Chính trị, bây giờ xem ra ý nghĩ này không thực hiện được. Theo y biết việc Vương Trạch Vinh sẽ đến Hải Đông thay Lô Ninh Quốc. Ở tình hình này việc tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh là quan trọng nhất.
Chu Thế Khánh cũng có suy nghĩ nếu Vương Trạch Vinh rời khỏi Nam Điền, như vậy Trịnh Dị Lợi có thể có tác dụng lớn ở đây. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Chu Thế Khánh có chút lo lắng. Xem ra trước khi Vương Trạch Vinh đi sẽ thanh lý Tỉnh ủy Nam Điền. Trịnh Dị Lợi tiếp tục để lại ở Nam Điền hay điều đi.
Vương Trạch Vinh có lẽ cần ổn định, xem ra không tùy tiện gây chuyện.
Ý này lập tức chiếm thế thượng phong, Chu Thế Khánh rất nhanh bỏ việc này sang bên. Theo y nghĩ Vương Trạch Vinh chẳng qua muốn cảnh cáo Trịnh Dị Lợi mà thôi. Vào lúc quan trọng như thế này, Vương Trạch Vinh cũng không thể gây chuyện.
Chu Thế Khánh bỏ việc này xuống nhưng Trịnh Dị Lợi lại có dự cảm rất xấu. Vương Trạch Vinh hôm nay phê bình mình trước mặt bao người, đây là truyền ra một loại tín hiệu. Vấn đề rất nghiêm trọng.
Vương Trạch Vinh đúng là có suy nghĩ với Trịnh Dị Lợi. Hắn muốn truyền tin, hắn hiểu dù là ở đây cũng không thiếu người muốn tiến bộ. CHỉ cần có người muốn tiến bộ thì nhất định có người hiểu ý của mình. Đôi khi lợi dụng người bên dưới là có thể thực hiện được ý đồ của mình.
Thuốc dẫn đã có, Vương Trạch Vinh bây giờ yên lặng ngồi chờ kết quả. Muốn động Trịnh Dị Lợi thì Vương Trạch Vinh đã có chuẩn bị, chỉ là bây giờ điều kiện đã đủ. Phan Bằng Trình thầm hoạt động, Vương Trạch Vinh cũng chiếm được nhiều tài liệu liên quan tới vấn đề trong Văn phòng tỉnh ủy, còn thông qua Đằng Kim Hàng chiếm được một ít vấn đề liên quan tới Trịnh Dị Lợi. Vương Trạch Vinh cũng muốn xem Trịnh Dị Lợi có biết thời thế không?
Nghĩ tới Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh không sợ người này nữa. Sau đây hắn cũng vào Bộ Chính trị, căn bản không phải lo lắng tới Chu Thế Khánh.