Mọi người không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Bởi vì hôm nay cần có cuộc nghiên cứu chính sách toàn tỉnh nên Thường Gia Liệt phải tới thảo luận với Trịnh Dị Lợi. Thường Gia Liệt tới, thư ký của Trịnh Dị Lợi làm theo chỉ thị đưa thẳng vào mà không cần thông báo.
Chuyện quá trùng hợp, không một ai ngờ tới. Hoàng Vân lúc vào văn phòng Trịnh Dị Lợi không nghĩ nhiều nên cũng không đóng cửa.
Chuyện không đóng cửa là không ai ngờ tới. Vào được phòng trong của Trịnh Dị Lợi thì phải qua hai cửa. Từ chỗ này của y căn bản không thể thấy văn phòng bên ngoài có đóng cửa hay không?
Tâm trạng Trịnh Dị Lợi hôm nay không tốt, bởi vì Chu Thế Khánh gọi tới làm y rất thất vọng. Vì thế Trịnh Dị Lợi muốn phát tiết.
Một loạt tình hình xuất hiện, Thường Gia Liệt vừa vặn vào cửa mà thấy.
- Không ra thể thống gì cả, đây là Tỉnh ủy.
Thường Gia Liệt không thể nhìn được nữa, y lớn tiếng hét lên.
Thường Gia Liệt cũng giật mình vì việc này. Đường đường Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lại làm việc đó ngay ở văn phòng.
Y gầm lên làm cho mọi người ở Văn phòng tỉnh ủy sợ hãi. Cửa phòng không đóng, âm thanh nhanh chóng truyền ra ngoài. Người ở Văn phòng tỉnh ủy không biết xảy ra chuyện gì nên có vài người chạy đến.
Tình hình càng dở hơn, thấy Trịnh Dị Lợi đang luống cuống tay chân, mấy cô gái đều kêu lên.
Việc vốn có thể ỉm đi nhưng do Thường Gia Liệt hét lên, lại có người tới thấy.
Bây giờ vấn đề đã xuất hiện, nhiều người phụ nữ thấy tình hình của Trịnh Dị Lợi thì muốn giấu cũng không được.
Đây là tin quá lớn ở Tỉnh ủy, muốn giấu cũng không được, không có chuyện gì làm người ta bàn tán sôi nổi hơn thế này.
Chuyện rất nhanh được thông báo tới cho Vương Trạch Vinh.
Hắn vừa nhận được điện của Chu Thế Khánh và nghĩ đến ai thay thế Trịnh Dị Lợi, hắn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nghe Thường Gia Liệt nói, Vương Trạch Vinh há hốc mồm vì kinh ngạc.
- Bí thư Vương, đúng là không ra thể thống gì. Trịnh Dị Lợi không ngờ làm chuyện như vậy trong văn phòng, việc này có ảnh hưởng rất xấu đối với Tỉnh ủy. Bây giờ có nhiều người biết như vậy, tôi đoán đã truyền ra ngoài.
Thường Gia Liệt nghiêm túc nói.
Vương Trạch Vinh cảm thấy việc đến không đúng lúc. Tuy nói hắn muốn xử lý Trịnh Dị Lợi, cũng hy vọng có việc xảy ra. Nhưng đúng như lời Thường Gia Liệt nói, việc này ảnh hưởng lớn đối với Tỉnh ủy. Hắn là Bí thư tỉnh ủy mà bên trong Văn phòng tỉnh ủy lại xảy ra chuyện như vậy, cấp trên sẽ nghĩ như thế nào?
Nhìn Thường Gia Liệt rời đi, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Thường Gia Liệt hét lên làm Vương Trạch Vinh nghi ngờ. Với tính cách của Thường Gia Liệt thì sao có thể rống lên như vậy, trong này là có ý đồ.
Thường Gia Liệt có lẽ thấy mình không thích Trịnh Dị Lợi, nếu mình đã không thích Trịnh Dị Lợi, thấy việc này thì Thường Gia Liệt sẽ làm lớn chuyện, mục đích chính là để Vương Trạch Vinh dễ đánh ngã Trịnh Dị Lợi. Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới mục đích khác của Thường Gia Liệt đó là làm Tỉnh ủy gặp phiền phức. Hắn phải phân tích cụ thể tình hình.
Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng chuyện như thế này đúng là làm khó người ta. Vương Trạch Vinh cầm máy lên gọi cho Chu Thế Khánh.
Lẳng lặng lắng nghe Vương Trạch Vinh nói, Chu Thế Khánh còn ngạc nhiên hơn Vương Trạch Vinh, y dù như thế nào cũng không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Suy nghĩ đầu tiên là Vương Trạch Vinh gài bẫy Trịnh Dị Lợi, nhưng sau đó y lại lắc đầu. Mình đã có ý giảng hòa, bây giờ lại gần đại hội thì Vương Trạch Vinh không thể nào làm như vậy. Dù có ý định cũng sẽ thu lại mà, quyết không phải do Vương Trạch Vinh chỉnh Trịnh Dị Lợi.
Nghĩ đến đây Chu Thế Khánh liền có cái nhìn với Trịnh Dị Lợi. Thằng này không có thể thống gì, mình chẳng lẽ còn phải lau đít cho hắn? Lại nghĩ tới Trịnh Dị Lợi lại xảy ra chuyện ở Nam Điền, Chu Thế Khánh liền quyết định buông Trịnh Dị Lợi. Chu Thế Khánh rất nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, xảy ra chuyện như vậy thì không xử lý nghiêm túc là không được. Tôi cho rằng phải nghiêm túc xử lý.
Vương Trạch Vinh cũng chỉ là nói với Chu Thế Khánh một tiếng mà thôi. Đối với việc này Vương Trạch Vinh cũng biết nhất định phải nghiêm túc xử lý. Đây là hành vi có sức ảnh hưởng rất xấu, dù là cấp trên có ý kiến gì cũng phải xử lý.
Gọi điện xong, Vương Trạch Vinh lại gọi cho Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương – Vương Triêu Chính, báo cáo về việc này.
Vương Triêu Chính rất giật mình và tỏ vẻ phải nghiêm túc xử lý.
Sau đó Vương Trạch Vinh lại báo cáo với Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương – Chiêm Hướng Vinh, đây là vấn đề cán bộ vi phạm pháp luật.
Sang hôm sau, Trịnh Dị Lợi bị đình chỉ công tác, sau đó nhân viên của Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật Trung ương đã tới Nam Điền.
Trịnh Dị Lợi cuối cùng được xử lý một cách khá êm thấm. Lãnh đạo tỉnh ủy xảy ra chuyện như vậy thì công bố ra ngoài sẽ không tốt. Trịnh Dị Lợi bị cách chức, rời khỏi quan trường.
Thấy cách làm này của Trung ương, Vương Trạch Vinh thầm than Trung Quốc là nước chú ý mặt mũi, xảy ra chuyện như vậy thì phải che lại.
Đối với cô gái kia thì Tỉnh ủy quyết định đuổi việc. Người như vậy không thể để ở trong đội ngũ.
Tất cả làm theo quy định, Vương Trạch Vinh nghĩ đến kết quả này liền lắc đầu. Bây giờ người ta thấy quyền lực rất quan trọng nên không ít nữ cán bộ tìm cách luôn lách, việc này là rất phổ biến.
Chuyện xử lý xong, Vương Trạch Vinh được Vương Triêu Chính gọi lên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Vương Triêu Chính gọi Vương Trạch Vinh tới đó chính là muốn Vương Trạch Vinh đề cử người thay Trịnh Dị Lợi.
Ngồi trong văn phòng Vương Triêu Chính, Vương Triêu Chính cười nói;
- Sao, đến chỗ Bí thư Lâm nhận phê bình rồi chứ?
Trước khi tới Ban Tổ chức cán bộ, Vương Trạch Vinh đã tới văn phòng của Bí thư Lâm. Lần này Bí thư Lâm cũng rất tức giận. Tỉnh ủy Nam Điền xuất hiện chuyện như vậy, ngài đã nghiêm khắc phê bình Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh cũng có trách nhiệm. Bí thư Lâm phê bình làm Vương Trạch Vinh đau đầu, cũng chỉ có thể thừa nhận mình phạm sai lầm.
Bí thư Lâm phê bình xong liền yêu cầu Tỉnh ủy Nam Điền nhất định phải chú ý, không thể xảy ra chuyện như vậy nữa.
- Xuất hiện chuyện như vậy thì tôi cũng có trách nhiệm. Vừa rồi tôi đã tới kiểm điểm với Bí thư Lâm.
Vương Triêu Chính khẽ gật đầu nói:
- Tình hình thì mọi người đều biết, cậu không nên quá lo lắng, Bí thư Lâm cũng rõ tình hình, không có ý truy cứu. Trạch Vinh, sắp đại hội nên giữ ổn định là nhiệm vụ quan trọng nhất. Nam Điền nhất định phải ổn định, đây là tiêu chí bắt buộc.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Xin Trưởng ban Vương yên tâm, Tỉnh ủy Nam Điền tự tin có năng lực đảm bảo ổn định.
Hắn đương nhiên biết đây là Vương Triêu Chính muốn tạo quan hệ với mình.
- Ừ, là như thế này, chúng tôi muốn nghe ý kiến của cậu xem ai đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Nam Điền.
Vương Triêu Chính nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói thêm:
- Nam Điền là trọng điểm trong chính sách phát triển phía Tây của Trung ương. Từ tình hình bây giờ thì công việc Nam Điền có tính liên tục, vì thế trang bị cán bộ là điều mà Trung ương rất quan tâm. Trung ương có ý do cậu đề cử người làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
- Cảm ơn Trung ương đã tin tưởng Tỉnh ủy Nam Điền. Chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công việc.
Vương Trạch Vinh tỏ thái độ xong rồi nói tiếp:
- Trưởng ban Vương, Nam Điền bây giờ đang trong thời kỳ phát triển quan trọng, muốn có đồng chí giàu kinh nghiệm. Theo tình hình tôi thấy thì đồng chí Ngô Kim Thành – Ban Tuyên giáo Trung ương có đủ năng lực và tố chất.
Nghe Vương Trạch Vinh đề cử Ngô Kim Thành, Vương Triêu Chính gật đầu nói:
- Ý kiến của cậu thì chúng tôi sẽ chú ý nghiên cứu. Dù Trung ương quyết định như thế nào thì hy vọng các đồng chí sẽ nghiêm túc chấp hành.