Ngay khi Vương Trạch Vinh suy nghĩ có nên nhận Ngụy Trung Hoa hay không thì Hạng Nam, Uông Nhật Thần cùng gọi tới yêu cầu hắn lên Bắc Kinh ngay.
Nhận được điện, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Ba người cùng gọi mặc dù không nói rõ nguyên nhân nhưng cũng có nghĩa có việc lớn.
Chiều hôm đó Vương Trạch Vinh lập tức đặt vé bay lên Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Ngụy Trung Hoa rồi hắn tới ngay sân bay.
Trên đường đi, Vương Trạch Vinh nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, hắn tính một lúc và thấy nhất định là chuyện của Lão bí thư.
Nghĩ đến Lão bí thư, Vương Trạch Vinh không thể vui nổi. Nếu Lão bí thư có chuyện thì đó là việc quá lớn. Gần đây không ngừng có tin tức về Lão bí thư, xem ra Lão bí thư đã không thể qua nổi.
Máy bay vừa hạ cánh, Vương Trạch Vinh đã thấy xe của Hạng Nam tiến thẳng vào sân bay.
Lần này Lý Minh Quốc và Phan Bằng Trình cũng đi theo Vương Trạch Vinh lên Bắc Kinh. Hắn bảo bọn họ lên là lo có chuyện gì cần làm.
Xe rất nhanh tới nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh sai Triệu Thanh bố trí chỗ ở cho Lý Minh Quốc và Phan Bằng Trình, hắn chạy vào thư phòng của Hạng Nam.
Trong nhà không có ai, Vương Trạch Vinh nhìn qua thư phòng thấy không có ở đây, hắn đành ngồi xuống chờ. Nếu là chuyện của Lão bí thư thì bây giờ chắc mấy người Hạng Nam, Uông Nhật Thần đang rất bận.
Vương Trạch Vinh vừa ngồi xuống, Hạng Nam đã gọi về nói ông lập tức sẽ về.
Vương Trạch Vinh có dự cảm Lão bí thư đã không qua khỏi.
Mười phút sau, Hạng Nam vội vàng đi vào.
Sau khi ngồi xuống, Hạng Nam trầm giọng nói:
- Lão bí thư vừa ra đi.
Quả nhiên là như vậy. Lão bí thư vốn đang hấp hối, mọi người mong ngài chống đỡ qua Đại hội nhưng vẫn ra đi.
Hắn là người được Lão bí thư chỉ định kế nghiệp, sao không ai thông báo hắn lên Bắc Kinh?
Có lẽ biết suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:
- Lão bí thư là lãnh đạo thanh liêm. Mặc dù ngài có thế lực nhưng bản thân ngài vẫn không chú ý đến phe phái.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Lão bí thư ra đi là chuyện lớn của Trung Quốc. Ngài đi sẽ tạo ảnh hưởng lớn tới cục diện chính trị của Trung Quốc, người bình thường không thể thấy. Bây giờ sắp đại hội mà Lão bí thư lại ra đi, bảo sao đám người Hạng Nam không chú ý như vậy.
- Trạch Vinh, đám người Lô Ninh Quốc cũng đã kéo đến.
Hạng Nam nói đầy ẩn ý. Nói những lời này thì ông chỉ có thể nói trước mặt Vương Trạch Vinh mà thôi.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Lão bí thư vừa đi, Lô Ninh Quốc như con chim sổ lồng. Y biết mình không được, nhưng dù lui nhưng thân tín của y vẫn ở vị trí quan trọng. Hơn nữa y còn có ý dựa vào Chu Trạch Cương. Ở tình hình này làm ra vài chuyện cũng không phải không thể.
Hơn nữa không còn Lão bí thư, Lô Ninh Quốc cũng là một nhân vật lớn, nhiều người muốn lôi kéo y.
Hạng Nam nói xong liền nói:
- Đi thôi, việc này con cũng nên tham gia nhiều.
Dẫn theo Vương Trạch Vinh, Hạng Nam cùng hắn đến nhà Lão bí thư.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Uông Nhật Thần cùng Vệ Hồng Lâm. Hai người đều ở nhà Lão bí thư.
Mặc dù Trung ương có cơ quan chuyên môn lo việc này, nhất là người như Lão bí thư. Nhưng nhiều người vẫn tự động đến nhà Lão bí thư.
Đương nhiên có thể vào nhà Lão bí thư đều là người dậm chân sẽ làm chấn động cả Trung Quốc.
Sau khi vào viếng, Vương Trạch Vinh thấy ở đây có nhiều người quen.
Nhìn Lô Ninh Quốc đang khá bận bịu, Vương Trạch Vinh biết Lô Ninh Quốc còn đang suy nghĩ muốn thể hiện trước mặt mọi người y là kẻ kế nghiệp của Lão bí thư.
Uông Nhật Thần kéo Vương Trạch Vinh sang bên rồi đau lòng nói:
- Trạch Vinh, Lão bí thư vẫn luôn coi trọng cháu. Bây giờ Lão bí thư đi, cháu phải thể hiện tốt một chút.
Dù Uông Nhật Thần không nói, Vương Trạch Vinh cũng làm như vậy. Vương Trạch Vinh gật đầu rồi bắt đầu giúp một số việc.
Thật ra cũng không có việc gì mà làm, người giúp đỡ là rất nhiều, Vương Trạch Vinh làm như vậy chỉ là tỏ tâm ý mà thôi.
Lãnh đạo quốc gia như Lão bí thư mất đi, nhân viên phục vụ đã rất nhiều.
Ngay khi Vương Trạch Vinh đang an ủi người nhà Lão bí thư, Bí thư Lâm cũng đã tới.
Sau khi bắt tay an ủi người nhà Lão bí thư, Bí thư Lâm thấy Vương Trạch Vinh đứng đó. Thấy Vương Trạch Vinh, Bí thư Lâm liền gật đầu với hắn và không nói gì. Ngài ở đây một lúc rồi rời đi.
Đến đây, Vương Trạch Vinh mới cảm nhận hết sức ảnh hưởng của Lão bí thư đối với Trung Quốc. Đến nhà Lão bí thư gần như gồm tất người có uy tín cao ở Trung Quốc.
Hạng Nam sớm rời đi, ông làm vậy là để Vương Trạch Vinh có thể trao đổi với người của Lão bí thư.
Vệ Hồng Lâm lúc này đóng vai trò cầu nối, không ngừng kéo Vương Trạch Vinh trao đổi với mấy ông lão.
- Trạch Vinh, mặc dù cháu là người phụ trách chính, nhưng Lô Ninh Quốc là người Lão bí thư trọng điểm bồi dưỡng, sức ảnh hưởng không thể coi nhẹ. Nhất là gần đây y lại khá gần với Chu Trạch Cương, có không ít người theo y.
Vệ Hồng Lâm tìm chỗ vắng người rồi nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
- Cháu thấy Trung ương lo hậu sự của Lão bí thư rất chu đáo.
Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:
- Chủ yếu là thái độ, những thứ khác cháu lo không được. Ở phương diện này Trung ương có cơ quan chuyên môn phụ trách.
Vương Trạch Vinh hiểu ý của đám người Vệ Hồng Lâm. Hắn coi như là người tạm thời tiến vào lực lượng của Lão bí thư. Đối với người của Lão bí thư thì không có sự đồng cảm bằng Lô Ninh Quốc. Nếu hắn không biểu hiện thì mọi người sẽ có ấn tượng không tốt.
- Phân lâu nhất định hợp, hợp lâu nhất định tan.
Vệ Hồng Lâm thở dài nói.
Vương Trạch Vinh cũng thở dài một tiếng. Lão bí thư lúc còn sống thì mọi người đoàn kết, Lão bí thư vừa đi, mọi người liền có đủ loại suy nghĩ.
Nhìn con cháu của Lão bí thư, Vương Trạch Vinh biết con cháu của Lão bí thư không mấy người theo chính trị, chủ yếu là nghiên cứu, bảo sao Lão bí thư không để người nhà phụ trách.
Thú vị chính là Lô Ninh Quốc trước đây thường tỏ vẻ thân thiết với Vương Trạch Vinh, lần này lại giả vờ bận nên không tới chào Vương Trạch Vinh.
Thấy thế, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi đi về phía Lô Ninh Quốc, đưa tay ra mà nói:
- Bí thư Lô, đã lâu không gặp.
Lô Ninh Quốc thấy Vương Trạch Vinh chủ động đưa tay ra liền cố nở nụ cười:
- Trạch Vinh cũng tới.
Vương Trạch Vinh thấy Lô Ninh Quốc cười rất giả tạo liền thầm than thời thế thay đổi. Trước đây Lô Ninh Quốc luôn có vẻ cao xa, bây giờ lại khác. Đại hội Lô Ninh Quốc sẽ rời khỏi vị trí Bí thư Thành phố Hải Đông, Vương Trạch Vinh phát hiện đối phương có vẻ già đi nhiều.
Hai người nói chuyện vài câu, Lô Ninh Quốc lấy lý do có việc mà đi.
Nhìn Lô Ninh Quốc, Vương Trạch Vinh hiểu Lô Ninh Quốc bây giờ đang rất oán giận. Lô Ninh Quốc càng hận Vương Trạch Vinh vì được Lão bí thư chỉ định làm Bí thư Thành phố Hải Đông. Hắn biết sau đây Lô Ninh Quốc sẽ gây khó khăn khi hắn tới Thành phố Hải Đông làm việc.
Vương Trạch Vinh đôi khi cũng không hiểu ý của Lão bí thư. Ngài sao lại đột nhiên nghĩ tới mình. Tuy mấy người Vệ Hồng Lâm, Uông Nhật Thần đề cử, Vương Trạch Vinh biết Lão bí thư là người tự có quyết định của riêng mình. Lão bí thư mà không đồng ý thì dù Vệ Hồng Lâm, Uông Nhật Thần có đề cử như thế nào cũng không được.
Chẳng lẽ đúng như có người đồn đoán Lão bí thư bị bệnh nên mất trí?
Vương Trạch Vinh vội vàng lắc đầu. Lần đó hắn gặp Lão bí thư, Lão bí thư rất tỉnh táo. Ngài nói chuyện mà lộ rõ sự lo lắng cho tương lai của Trung Quốc.
Đối với Lão bí thư, Vương Trạch Vinh rất sùng bái.