Vương Trạch Vinh lúc ở Bắc Kinh đã thấy không khí khẩn trương, nhiều người gọi tới cho hắn.
Hạng Nam cũng biết việc này nên gọi tới hỏi. Ông chỉ yêu cầu Vương Trạch Vinh nhất định phải đảm bảo an toàn cho Thát Na Pông. Ông cho rằng chuyện này nếu có kẻ hoạt động ngầm sẽ ảnh hưởng lớn tới danh tiếng của Vương Trạch Vinh, qua đó gây ảnh hưởng xấu.
Bây giờ Vương Trạch Vinh tuy có chút lo lắng nhưng cũng không quá mức. Hắn tin với lực lượng của quân đội và Thập cục thì hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này.
Lê Chí Hải đã gọi điện cho quân đội, yêu cầu nhất định phải giải quyết thật nhanh.
Người Thập cục cũng càng thêm liều mạng xử lý. Bọn họ chú tâm còn hơn cả cảnh sát.
Khi Vương Trạch Vinh về tới Nam Điền thì chuyện đã giải quyết, hành động lần này diễn ra rất nhanh.
Lần này Thập cục đã lập công, trước khi mọi người tới thì bọn họ đã thầm giải quyết xong.
Đằng Kim Hàng vào văn phòng Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Vương, việc này rất nguy hiểm, người Thập cục chúng ta bắt được tên cướp thì bốn kẻ đang xé áo của Thát Na Pông, đang chuẩn bị hiếp trong xe.
Vương Trạch Vinh hỏi;
- Người các anh đến đầu tiên?
Vương Trạch Vinh nghe Đằng Kim Hàng nói mà hơi giật mình. Không ngờ đối phương định hiếp sát, nếu như vậy thì hậu quả là rồi nói tiếp.
- Đúng thế, các nơi đều có nhân viên của chúng ta, lúc ấy vừa vặn có người của chúng ta. Mấy tên cướp mặc dù lợi hại nhưng kéo chúng ta nhiều.
- Tình hình của Thát Na Pông là như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Thát Na Pông vẫn ổn, chỉ hơi sợ mà thôi. Chẳng qua có một điểm quái lạ, cướp không phải người Trung Quốc mà là người Thái Lan.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Là như thế nào?
- Tạm thời còn không rõ, chẳng qua đây là việc liên quan tới nội bộ Thái Lan.
- Tôi đi gặp Thát Na Pông trước đã.
Vương Trạch Vinh ngồi vào trong xe mà vẫn suy nghĩ tới việc này. Chuyện hơi khác suy nghĩ của hắn. Hắn vốn nghĩ đây là do chính người Trung Quốc gây ra, bây giờ xem ra mình đã lầm, đây là việc nội bộ của Thái Lan.
Đến chỗ ở của Thát Na Pông, Vương Trạch Vinh thấy ở đây được đề phòng rất cẩn thận.
Chưa vào trong, Vương Trạch Vinh đã thấy Vệ Thục Phương đi tới. Bà nói:
- Cũng may chưa có vấn đề lớn, nếu không đúng là khó có thể giải quyết.
- bảo vệ của Thát Na Pông vẫn rất tốt, sao lại có sơ hở như vậy?
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói.
- Có một tên phản bội là nhân viên bảo vệ người Thái Lan của Thát Na Pông. Nếu không thì sao có thể có vấn đề.
Vệ Thục Phương là người phụ trách việc này, xảy ra chuyện này làm bà có áp lực lớn. Nếu không phải Vương Trạch Vinh ra tay nhanh thì Thát Na Pông đã bị hiếp sát. Nếu như vậy thì đúng là khó giải quyết.
- Nếu không phải người Trung Quốc gây ra, hơn nữa chúng ta đã kịp thời cứu Thát Na Pông thì chuyện cũng không quá xấu.
Vương Trạch Vinh biết hai đảng Thái Lan đang cạnh tranh rất mạnh. Xảy ra chuyện như vậy có lẽ là do đảng đối lập muốn gây phiền phức cho đảng cầm quyền.
Vương Trạch Vinh cùng Vệ Thục Phương vào phòng Thát Na Pông.
Đây là cô gái rất đẹp. Có thể do từ nhỏ đã được giáo dục trong hoàng ra nên mỗi hành động đều lộ vẻ cao quý, nó khác với các cô gái không được giáo dục chuyên môn.
Nhìn cô gái, Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra một chút. Hắn thầm than Thái Lan đúng là giỏi về việc giáo dục lớp trẻ.
- Bí thư Vương, rất vui được thấy ngài.
Thát Na Pông cũng không vì chuyện vừa nãy khiến cho mất tinh thần, cô lễ phép chào Vương Trạch Vinh.
Sau khi ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:
- Công chúa Thát Na Pông, tôi thay mặt Tỉnh ủy Nam Điền xin lỗi vì cô xảy ra chuyện như vậy. Đây là do chúng tôi không làm tốt công việc.
Thát Na Pông hơi đỏ mặt mà nói:
- Việc này không thể trách Nam Điền, kẻ cướp là người nước tôi.
Hai bên nói chuyện như vậy làm Vệ Thục Phương khá vui vẻ. Chuyện có thể giải quyết đó là chuyện tốt đối với bà.
Thát Na Pông thực ra có chút phục Trung Quốc đã kịp thời cứu mình ra. Trước khi đến Trung Quốc, cô đã được cho biết nhiều tin về Vương Trạch Vinh, bây giờ gặp Vương Trạch Vinh, cô rất tò mò về hắn. Cô cười nói:
- Chuyện của tôi ở Nam Điền thì trong nước đã biết, yêu cầu tôi nhanh chóng về nước. Xin mời Bí thư Vương nếu có cơ hội thích hợp thì đến viếng thăm Thái Lan, tôi sẽ đi cùng toàn bộ hành trình.
Vương Trạch Vinh cũng lập tức đồng ý.
Vệ Thục Phương bởi vì phụ trách chuyện này nên không cùng rời đi với Vương Trạch Vinh. Bà chỉ tìm một chỗ không người mà hỏi Vương Trạch Vinh về tình hình ở Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh biết bà quan tâm chuyện của hắn nên nói qua một chút. Vệ Thục Phương nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, mẹ cũng nhận được điện từ Bắc Kinh gọi xuống, con không nên coi nhẹ việc này. Mẹ thấy chuyện chưa hết đâu. Mặc dù nói việc này là do người Thái Lan làm, nhưng mẹ thấy nó còn có chuyện phức tạp.
Thực ra từ vẻ mặt đám quan viên bên cạnh Thát Na Pông, Vương Trạch Vinh đã thấy việc này còn phức tạp.
- Người ở đâu?
Ngồi vào xe quay về văn phòng, Vương Trạch Vinh hỏi Đằng Kim Hàng.
- Bên Thái Lan yêu cầu chúng ta giao người cho bọn họ. Tôi lo việc dính tới Trung ương nên đã giao cho Sở công an Nam Điền.
- Đến Sở công an.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc.
Lúc này Phan Bằng Trình ngồi bên rất khó hiểu. Y thầm nghĩ Đằng Kim Hàng này chẳng qua chỉ là nhân viên Cục An ninh quốc gia, sao Vương Trạch Vinh lại tin như vậy. Từ việc của Thát Na Pông có thể thấy người là do Đằng Kim Hàng cứu ra.
Nghĩ đến đám Đằng Kim Hàng lặng lẽ cứu được Thát Na Pông, lại nghĩ tới bọn họ còn có lực lượng mạnh hơn cả Sở công an, Phan Bằng Trình càng tò mò về lãnh đạo mình đi theo.
Vương Trạch Vinh đến Sở công an, Tô Lượng đã sớm ra đón.
- Lão Tô, các anh có thể kịp thời bắt kẻ cướp như vậy, đây là công lớn của Sở công an.
Vương Trạch Vinh khen.
Tô Lượng hơi đỏ mặt, việc này đúng là có chút khó hiểu. Khi nhận được thông báo và chạy tới thì bọn họ thấy đám cướp bị trói, Thát Na Pông quần áo hơi lộn xộn đứng ngẩn ra đó, không thấy ai khác. Đây rõ ràng là trao công lao lại cho Sở công an. Đến bây giờ y vẫn không nghĩ ra là ai làm.
- Bí thư Vương, thực ra cứu công chúa Thát Na Pông là người khác, chúng tôi đến thì mọi việc đã xong.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng và đánh giá cao Tô Lượng hơn chút. Hắn nghĩ sau đây Hà Tổ Cường sẽ lên chức, mình đỡ Tô Lượng lên cũng được.
Tô Lượng cũng không ngờ chỉ hành vi nhỏ của mình mà lại được Vương Trạch Vinh khẳng định.
Vương Trạch Vinh không hỏi chuyện này. Hắn đi vào văn phòng rồi nói:
- Thẩm vấn đến đâu rồi?
- Chưa có kết quả.
- Giao người cho Thái Lan đi.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn dây dưa ở việc này.
Vương Trạch Vinh nghe Sở công an nói qua về việc bảo vệ an toàn cho Thát Na Pông rồi rời đi.
Bây giờ cần xem đối thủ ra chiêu gì.
Vương Trạch Vinh biết việc này mới chỉ là bắt đầu, còn có kẻ chuẩn bị chiêu phía sau.