Sắp cuối năm, vợ chồng Vương Đại Hải liền về huyện Khai Hà chuẩn bị mừng năm mới. Đi nhiều nơi như vậy, hai ông bà cũng hơi mệt. Khi bọn họ về Khai Hà vừa vặn diễn ra Đại hội Đảng. Tiền Thanh Phân không ngừng nhận được điện của đám người Tiểu Giang về việc Vương Trạch Vinh sẽ tiến bộ trong Đại hội Đảng.
Tiền Thanh Phân vừa bỏ máy xuống, bà nhìn Vương Đại Hải mà nói:
- Ông nó, ông nói Bí thư thành ủy và Bí thư tỉnh ủy cái nào to hơn? Tôi sao thấy Trạch Vinh như bị giáng chức?
Vương Đại Hải lắc đầu nói:
- Bảo bà đọc nhiều và xem nhiều về chính trị thì không, chỉ thích xem phim. Cái này mà bà cũng không biết. Hải Đông là thành phố trực thuộc trung ương, Bí thư là Ủy viên Bộ Chính trị. Trạch Vinh đây là lên chức rất cao đó.
Vương Đại Hải có chút đắc ý. Ông không ngờ con mình sẽ thành Lãnh đạo quốc gia, thiếu chút nữa là vào top 9 người kia.
- Không giáng chức là tốt rồi. Nghe ông nói như vậy thì tôi cũng yên tâm.
Tiền Thanh Phân cười nói. Đối với bà thì chỉ cần con mình không phạm sai lầm là đủ.
Hai người đang nói chuyện thì không biết sao quản lý tiểu khu này lại gọi lên.
Việc Vương Đại Hải ở tiểu khu này là vấn đề rất quan trọng đối với huyện. Tuy nói hai người không ở huyện Khai Hà, nhưng lãnh đạo huyện đều biết ở đây có bố mẹ Bí thư Vương ở, ai dám chậm trễ.
Ai chẳng muốn tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Hơn nữa rất nhiều lãnh đạo Khai Hà từng làm việc với Vương Trạch Vinh.
Thế sự vô thường, ai có thể ngờ lúc trước mọi người tương đương nhau, thậm chí có nhiều người cấp bậc cao hơn Vương Trạch Vinh. Vậy mà Vương Trạch Vinh bây giờ đã thành Ủy viên Bộ Chính trị.
Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân chỉ muốn lặng lẽ về nhà nhưng không ngờ mới về nhà đã có một loạt lãnh đạo huyện tới nhà.
Nhìn không ít người mang quà tới, Tiền Thanh Phân kéo Vương Đại Hải sang bên mà nhỏ giọng nói:
- Sao nhiều người đến như vậy ông?
Vương Đại Hải cười nói:
- Cũng không phải là thấy con mình lên chức vì thế muốn kéo gần quan hệ sao?
- Nhưng cũng không nên mang nhiều thứ đến như vậy chứ. Ông nói xem, chúng ta đâu thiếu gì, hơn nữa ai tặng cũng không biết, sao biết mà trả ơn.
- Cái này bà không biết rồi. Quan chức bây giờ có chỗ khó của bọn họ. Bọn họ lo không đến nhà sẽ bị nhớ, nếu như chúng ta nhớ ai không đến nhà thì xong cho bọn họ rồi.
- Ai rảnh rỗi làm mấy việc đó.
Tiền Thanh Phân nhíu mày nói.
Vương Đại Hải cười nói:
- Quản nhiều như vậy làm gì. Dù sao chúng ta không lấy tiền là được, bọn họ muốn làm gì thì kệ bọn họ.
Hai người vốn nghĩ chỉ lãnh đạo huyện tới, nhưng sau đó Vương Đại Hải thấy cấp bậc lãnh đạo càng lúc càng cao, lãnh đạo thành phố cũng tới, ngay cả một ít người có quan hệ với Vương Trạch Vinh đang ở trên tỉnh cũng tới.
Căn phòng gần 200 mét vuông bắt đầu nhỏ đi.
Tất cả không cần vợ chồng Vương Đại Hải để ý, ngay cả cơm ăn cũng tự bố trí.
Lãnh đạo huyện rất coi trọng Đại hội Đảng, Bí thư huyện ủy chỉ thị nên không biết từ đâu một Tv rất to đặt trong nhà Vương Đại Hải, biến phòng khách nhà ông như hội trường.
Thấy những người này làm như vậy, Vương Đại Hải dở khóc dở cười. Ông nhìn Tiền Thanh Phân thì thấy bà vợ lại đang cười nói với mấy nữ cán bộ.
Xem ra bà vợ mình rất thích người kính trọng. Vương Đại Hải thở dài một tiếng.
- Lão gia tử, Bí thư Vương bận công việc quốc gia nên không thể về. Ngài yên tâm, đến Sơn Nam chính là về nhà, có gì cần xin cứ nói
Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tùy Du đang là nhân vật lớn nhất ở đây.
Tùy Du sau khi biết vợ chồng Vương Đại Hải về Khai Hà liền lập tức tới.
Thấy mọi người đều lên chức, Tùy Du càng thấy nên tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. Đây là cơ hội nên y đương nhiên không muốn bỏ qua.
- Ha ha, chúng tôi bây giờ cũng không thiếu gì mà.
- Tiền đại tỷ, nghe nói anh chị về nên chúng tôi tới thăm.
Vương Đại Hải đang nói chuyện với Tùy Du thì nghe thấy có giọng từ bên ngoài truyền vào. Vương Đại Hải có chút khó chịu, hừ một tiếng và không nói gì.
Lúc này có hai mẹ con đi vào. Nhìn qua thì người thiếu phụ trông rất đẹp.
- Ồ, chị Trương à, mau vào đi.
Tiền Thanh Phân mặc dù có chút không hài lòng nhưng vẫn mời hai người vào.
Thấy Vương Đại Hải hơi đổi mặt, Tùy Du nói:
- Lão gia tử, có chuyện gì thế?
Vương Đại Hải lắc đầu không nói gì.
Thực ra thấy hai mẹ con nhà này, Vương Đại Hải rất khó chịu. Lúc trước khi Vương Trạch Vinh mới phân đến xã Hoàn Thành, vợ chồng ông bà cũng tính tới việc hôn nhân của hắn. Rất nhiều người thấy công việc của Vương Trạch Vinh không tốt nên không muốn gả con gái cho Vương Trạch Vinh. Trương tỷ này tên là Trương Huệ Nguyên, con gái tên là Trương Huệ Như. Lúc ấy không biết sao người khác giới thiệu Trương Huệ Như cho Trạch Vinh. Hai ông bà vừa nhìn thấy Trương Huệ Như đã thích nên kéo Vương Trạch Vinh đi gặp. Tình hình của Vương Trạch Vinh khi đó rất khó khăn, thấy cô gái này cũng được nên hắn gật đầu ngay. Nhưng khi mẹ con Trương Huệ Nguyên biết Vương Trạch Vinh làm việc ở xã Hoàn Thành, cũng không thể điều lên huyện nên tỏ vẻ không thèm để ý đến hắn.
Vương Trạch Vinh lúc ấy đúng là thích Trương Huệ Như, hai người đã hẹn nhau đi chơi vài lần. Sau đó Trương Huệ Nguyên lấy cớ nhà có việc nên không cho Trương Huệ Như gặp Vương Trạch Vinh.
Tuy nói hai người chỉ qua lại vài ngày nhưng sự hám lợi của mẹ con Trương Huệ Nguyên làm Vương Đại Hải rất khó chịu.
- Bác Vương, em và cháu đến thăm nên cũng không mang gì. Biết bác thích ăn rùa hoang Khai Hà nên Tiểu Như đã xuống xã mua.
Trương Huệ Nguyên cười nói.
Vương Đại Hải chỉ vào ghế rồi nói:
- Ngồi đi.
Nhìn đám quan chức trong nhà toàn là người chỉ thấy được trên Tv, Trương Huệ Nguyên lúc này rất hối hận sao lúc trước mình lại thấy Vương Trạch Vinh không có khả năng phát triển cơ chứ?
Lúc này Đại hội đảng đã diễn ra, trên Tv đang không ngừng chiếu hình ảnh các nhân vật quan trọng.
Nhìn Tv, mọi người trong phòng đều trở nên yên tĩnh.
Đây là đại hội lớn nhất của Trung Quốc trong năm năm.
Thấy mọi người ngồi ngay ngắn ở đó, đám người trong nhà Vương Đại Hải rất chú ý quan sát.
Đây là cảm giác rất đặc biệt, mọi người vì biết Vương Trạch Vinh được tham gia đại hội nên mới thấy thân thiết.
- nhìn xem, kia là Bí thư Vương.
Một người hưng phấn chỉ vào Tv mà nói.
Hình ảnh hơi dừng lại vài giây, mọi người thấy Vương Trạch Vinh nghiêm túc ngồi đó, đầu bóng mượt, người mặc âu phục trông rất phong độ.
- Đẹp trai quá.
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng Trương Huệ Như. Cô bây giờ khóc không ra nước mắt. Lúc trước sao không thấy Vương Trạch Vinh đẹp trai chứ?
- Sau Đại hội lần này Bí thư Vương sẽ thành Ủy viên Bộ Chính trị.
Một người nói.
Thấy con mình ngồi nghiêm túc như vậy, Vương Đại Hải thầm gật đầu.
Tiền Thanh Phân càng vui hơn. Mấy nữ cán bộ vây quanh bà, không ngừng khen năng lực của Vương Trạch Vinh làm bà rất vui.
Hội nghị diễn ra, khi tuyên bố Vương Trạch Vinh được chọn làm Ủy viên Bộ Chính trị, Vương Đại Hải không nhịn được cười.
Lúc này Vương Đại Hải nhìn về mẹ con Trương Huệ Nguyên, đặc biệt là Trương Huệ Như. Vương Trạch Vinh biết Trương Huệ Như này sau đó lấy một Trưởng phòng, lúc kết hôn còn mời nhà bọn họ. Lúc ấy Vương Trạch Vinh còn làm việc ở xã Hoàn Thành, Trương Huệ Nguyên kia rất đắc ý khen con rể mình có thể lên làm Cục trưởng.
Vương Trạch Vinh cũng có chút tức giận nên nhìn Trương Huệ Nguyên mà nói:
- Con rể nhà chị đã lên làm Cục trưởng chưa?
Vương Đại Hải nói như vậy làm hai mẹ con Trương Huệ Nguyên thiếu chút nữa muốn tìm chỗ mà chui.
Thấy đám quan chức ngồi đây nhìn sang, Trương Huệ Nguyên cố lấy can đảm mà nói: