Ra khỏi Ban Tổ chức cán bộ, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Nghĩ đến tình hình Thành ủy rất phức tạp, Vương Trạch Vinh thầm thân Trung Quốc nhiều chuyện thua chính là do đấu đá nội bộ.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh là người đã đấu từ cơ sở lên đến bước này, càng là nơi như vậy thì hắn càng thêm quyết tâm.
Vương Trạch Vinh bước đi càng thêm vững chắc.
Tình hình đã rất rõ ràng, bây giờ hắn cần làm là hiểu thêm về bộ máy mới của Thành ủy mà thôi. Phải hiểu tình hình của bọn họ thì mới có thể khiến hắn có thể khống chế Thành ủy.
Vương Trạch Vinh đầu tiên là nghĩ đến thông qua Vương Vân Long, sau đó nghĩ đến gần đây ít liên lạc với đám thiếu gia Bắc Kinh. Có bọn họ giúp thì nhiều việc hắn sẽ thực hiện dễ dàng hơn.
Nhận được điện của Hạng Định thì Vương Trạch Vinh đã lên xe.
- Hạng Định, chú có việc gì thé?
Vương Trạch Vinh cười nói.
Mỗi lần đi cùng Hạng Định, Vương Trạch Vinh đều rất thoải mái. Vừa nãy hắn vừa dự định gặp đám thiếu gia, bây giờ Hạng Định gọi tới, Vương Trạch Vinh nghĩ đối phương chắc biết không ít tình hình.
- Vương ca, biết anh muốn tới Thành ủy nên các anh em cũng hiểu nhiều về nơi này, vì thế mọi người muốn hẹn anh ra ngoài tụ tập.
Lời này làm Vương Trạch Vinh động tâm, hắn đúng là muốn hiểu rõ tình hình bộ máy mới của Thành ủy. Đám thiếu gia này chắc sẽ hiểu sâu hơn về quan hệ tầm cao hơn cả hắn. Đừng nhìn đám này không hy vọng mấy trong chính trị nhưng chuyện xảy ra ở Bắc Kinh thì không ai hiểu nhiều hơn bọn họ. Hạng Định coi như thông minh biết ý tạo ra cuộc gặp này. Mục đích của Hạng Định rất rõ ràng chính là giúp hắn hiểu thêm về Thành ủy.
Không nghe thấy Vương Trạch Vinh nói, Hạng Định nói:
- Vương ca, làm quan cũng phải nghỉ ngơi chứ? Vừa lúc có cuộc thi người đẹp, anh đến xem chứ? Yên tâm, sẽ không để anh bị người chú ý, có phòng riêng mà. Mấy anh em ta ngồi đó nói chuyện và xem người đẹp.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Các chú ít làm mấy việc này đi.
Nghe Vương Trạch Vinh cười nói, Hạng Định cũng cười nói:
- Bọn em chỉ tìm chút vui thích mà thôi, nhưng không thể so sánh với anh mà.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng muốn được thư giãn, đồng thời là một người đàn ông nên ai chẳng thích xem cuộc thi người đẹp. Vì thế hắn cười nói:
- Ở đâu?
Hạng Định thấy Vương Trạch Vinh đồng ý tới thì rất vui, y liền lập tức nói địa điểm.
Thấy Vương Trạch Vinh đeo kính, đội mũ đi vào, Hạng Định cười nói:
- Vương ca, có đôi khi em nghĩ làm quan càng lớn càng không có tự do.
Lời này đã nói trúng suy nghĩ trong lòng Vương Trạch Vinh. Thấy đám thiếu gia thoải mái làm gì thì làm, Vương Trạch Vinh có đôi khi suy nghĩ mình cố gắng lâu như vậy mà không sướng bằng bọn họ. Có phụ nữ cũng không dám ở bên nhau, đâu như bọn họ dù có chơi gì cũng không ai quản.
Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ mọi người vất vả chính là bảo vệ đám thiếu gia này sao?
Suy nghĩ này xuất hiện nhưng rất nhanh được Vương Trạch Vinh ném ra khỏi đầu. Lý tưởng của mọi người hoàn toàn khác nhau. Hắn và đám Hạng Định ở hai tầng lớp khác nhau. Hắn lo cho lợi ích của nhân dân. Có suy nghĩ như vậy nên nhất định cần có quyền lực trong tay.
Ngô Kinh Phú cũng đã đi lên chào:
- Hạng Định, ông không rõ đâu. Vương ca bây giờ khác chúng ta. Vương ca là người Trung Quốc cần, chúng ta thì khác, yên tâm làm việc của mình là được rồi.
Nghe Ngô Kinh Phú nói như vậy, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Tên này tham gia chính trị một thời gian rồi về kinh doanh, đây là đánh chết không làm chính trị nữa. Vì thế Ngô lão gia tử đã gọi cho Vương Trạch Vinh để nhờ khuyên Ngô Kinh Phú.
- Cậu nghĩ như thế nào mà lại làm thế, Ngô lão gia tử rất tức giận đó.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Cùng những người này, Vương Trạch Vinh có thể thư giãn đầu óc.
Ngô Kinh Phú nhăn nhó nói:
- Vương ca, cuộc sống quan chức tôi không chịu được. Anh nghĩ xem, nhìn phụ nữ ở cơ quan mà cũng không dám làm gì, nhịn chết được.
Thường Vĩ cũng đi tới nói:
- Vương ca, tôi nếu có nhiều tiền như anh thì đã không làm quan. Làm quan rất hấp dẫn đối với người bình thường, nhưng đối với chúng tôi thì đó là địa ngục.
Vương Trạch Vinh nghe vậy thì chỉ có thể thở dài một tiếng, không biết nói gì.
Hạng Định không muốn ảnh hưởng tới tâm trạng của Vương Trạch Vinh nên nói:
- Đừng đứng đây nói chuyện, Vương ca, vào rồi nói. Mọi người đang đợi ở trong.
Đi theo Hạng Định, Vương Trạch Vinh tiến vào một căn phòng.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, mấy người đang ngồi nói chuyện liền đứng lên cung kính nói:
- Vương ca đến.
- Vương ca.
- Bí thư Vương.
Đủ loại xưng hô vang lên. Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy đều là người quen. Có thể nói người có chút quan hệ với hắn ở trên Bắc Kinh đều tới.
- Ha ha, hôm nay mọi người đến đông đủ vậy.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Vương Tú Toàn nói:
- Vương ca bây giờ là Lãnh đạo quốc gia, bọn này tới nghe chỉ thị.
Vương Trạch Vinh biết Vương Tú Toàn lần này được điều đến địa phương làm chủ tịch tỉnh nên cười nói:
- Bao giờ thì cậu rời Bắc Kinh?
Vương Tú Toàn vui vẻ nói:
- Lần này coi như tiến thêm một bước, lão gia tử nhà tôi rất vui, nói là muốn mời anh đến nhà ngồi chơi.
Vương Tú Toàn làm Phó chủ tịch tỉnh là do các nhà vận động, bảo sao Vương Tiến Minh không vui vẻ. Mặc dù chưa vào Thường vụ tỉnh ủy nhưng cũng là cán bộ cấp phó tỉnh.
Nhìn mọi người ở đây, Vương Trạch Vinh cũng vui mừng. Thông qua rèn luyện ở cơ sở, đám thiếu gia này bắt đầu phân hóa, cũng có một nhóm đạt được thành công.
Ngô Uy Hoa đi đến trước mặt Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vương ca, lần này nếu không có anh giúp thì tôi đúng là không thể làm Phó chủ tịch tỉnh.
Y nghĩ đến chuyện trước mà phải than thở. Trước đây bọn họ hơn hẳn Vương Trạch Vinh, đến bây giờ lại nhờ Vương Trạch Vinh thông qua quan hệ giúp y và Vương Tú Toàn làm được Phó chủ tịch tỉnh, coi như là nhân vật nổi bật trong nhà.
- Đây là cố gắng của mọi người.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói. Nói thật đám thiếu gia này nếu bây giờ còn không lên thì hắn cũng không thể lo cho bọn họ nữa.
Nghe mọi người đều gọi mình là Vương ca, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Đám người này có nhiều tên hơn tuổi mình.
Vương Trạch Vinh thấy mấy người đã đến Nam Điền rèn luyện, xem ra mọi người đều có thể phát triển. Hắn chỉ vào Hầu Dã mà nói:
- Cậu lần này coi như lên làm được giám đốc sở, lão gia tử ở nhà chắc hài lòng phải không?
- Ha ha, lão gia tử nhà tôi bảo tôi càng phải theo sát Vương ca hơn nữa.
Lời này của Hầu Dã làm mọi người cùng cười phá lên, không khí cũng sôi nổi hơn không ít.
- Vương ca, cuộc thi đã bắt đầu, lần này đều có chất lượng rất cao đó.
Tiền Thanh Chí vừa cười vừa nói.
Thấy ánh mắt sáng rực của đối phương, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Bây giờ các cuộc thi sắc đẹp chỉ là dành cho người có tiền chọn gái.
Thấy trên bàn toàn là rượu, Vương Trạch Vinh nói:
- Lấy hộ tôi chén trà nóng.
- Vẫn là Vương ca hiểu cách giữ gìn sức khỏe. Thực ra mấy thứ này đâu có tốt như trà.
Mã Hạo Dân nịnh bợ mà nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chủ yếu là tôi thích uống trà mà thôi, chứ còn chất dinh dưỡng không nhiều đâu.
- Vương ca, chuyện Thành ủy thì mọi người đều biết, hôm nay mời anh tới là mọi người muốn nói những gì mình biết ở Thành ủy với anh.
Hạng Định thấy Vương Trạch Vinh không hứng thú xem người đẹp nên vội vàng nói điều Vương Trạch Vinh muốn biết.
Hạng Định nói xong, Trịnh Tuệ Kiệt cũng nói theo:
- Vương ca, chỉ có anh mới dám đến Thành ủy. Anh không biết có nhiều người không tin Thành ủy lợi hại nên tiến vào và không thể bò ra. Ở đó rất phức tạp, tôi cũng lo cho anh.
Thấy các mỹ nhân lên sân khấu, mắt cả đám sáng lên.
Hạng Định đưa cho Vương Trạch Vinh ống nhòm rồi nói: