Quan Khí​

Chương 1490: Chờ đã lâu



Vương Trạch Vinh là một trong các Ủy viên Bộ Chính trị, vì thế trong danh sách nhân viên sang Triều Tiên, hắn chỉ xếp sau Hoa Thái Tường nên cũng được bố trí riêng một nữ phiên dịch.

Khi Vương Trạch Vinh thấy Hoa Thái Tường, Hoa Thái Tường trông rất nhiệt tình. Y cười nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, lần này sang Triều Tiên, Trung ương rất coi trọng. Đồng chí là Bí thư Thành phố Hải Đông, bên Triều Tiên có thể đưa ra việc giao lưu giữa thành phố bên họ và Hải Đông, đồng chí phải chuẩn bị.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Tôi không quá rõ về tình hình Triều Tiên, đến lúc đó nhất định nghe Phó Thủ tướng bố trí.

Tuy nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh không quá để ý việc giao lưu giữa các thành phố. Từ tình hình Triều Tiên thì bọn họ quản lý cán bộ rất chặt, sao có thể để cán bộ đến thành phố Hải Đông cơ chứ?

Nói đến chuyện công việc, Hoa Thái Tường tỏ vẻ rất nghiêm túc.

- Nhiều chuyện sẽ xuất hiện khi đến nơi mới xuất hiện.

Trong quá trình bay, Hoa Thái Tường và Vương Trạch Vinh nghe chuyên gia phụ trách nghiên cứu Triều Tiên giới thiệu qua tình hình Triều Tiên hiện nay.

Đối với việc này Vương Trạch Vinh nghe rất chi tiết, còn cẩn thận nghiên cứu chính sách của Trung ương về Triều Tiên. Đám người Hoa Thái Tường nhất định hiểu không ít về việc này nhưng hắn lại không rõ mấy. Mặc dù có không ít tài liệu nhưng Vương Trạch Vinh phải bù lạ trước khi tới Triều Tiên.

Nghĩ đến các loại tài liệu được đưa tới ngày hôm qua, Vương Trạch Vinh thầm than mình dù sao chỉ là người đột nhiên tiến vào, việc bù đắp tri thức chắc chỉ mình hắn gặp phải.

Nhìn đám người đón ở sân bay, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Gần như gần 10 ngàn người Triều Tiên đến đón.

Thấy cảnh này, Hoa Thái Tường nở nụ cười dẫn đầu từ máy bay đi ra ngoài.


Vương Trạch Vinh nhìn xuống thì thấy người được Triều Tiên xác định kế nghiệp được đứng đầu tiên trong hàng người nghênh đón.

Nghĩ đến tình hình bên phía Trung Quốc, Vương Trạch Vinh thấy việc này khá là bình thường. Hoa Thái Tường sắp tới là Phó chủ tịch, hắn là Ủy viên Bộ Chính trị nên Triều Tiên nhất định phải đón tiếp với quy cách rất cao.

Khi Vương Trạch Vinh bắt tay Kim Nhân Đông, hắn có chút ngạc nhiên vì người này trông rất giống với lãnh đạo đời thứ nhất của bọn họ.

Kim Nhân Đông ôm chặt Vương Trạch Vinh để tỏ lòng thân thiết.

Ôm người Triều Tiên này, Vương Trạch Vinh có chút không quen nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Hắn nghe phiên dịch nói Kim Nhân Đông chào mừng đoàn đại biểu Trung Quốc tới viếng thăm Triều Tiên.

Vương Trạch Vinh liền há mồm cảm ơn sự nhiệt tình của Triều Tiên.

Ngay khi Vương Trạch Vinh đến Triều Tiên, bên phía Hải Đông cũng đã hành động.

Trong trụ sở Tập đoàn Thiên Ưng, Âu Dương Nghênh Thiên nhìn chằm chằm vào một đám người đang ngồi ở đây.

Y nhìn một lúc rồi trầm giọng nói:

- Chuyện là như vậy. Chúng ta là tập đoàn xã hội đen lớn nhất Hải Đông, nhưng có người đã sắp quên mình là xã hội đen, không thích nhớ hoặc là quên đi. Tôi nói với các anh, các anh làm chuyện giết một dọa trăm là rất đúng

Đây vốn đền là cao tầng của Thiên ưng bang trước đây, sau khi thay đổi phương thức hoạt động khiến bọn họ sớm bỏ lại việc chém giết mà biến thành các ông chủ lớn.

- Thật sự không còn cách nào khác sao?

Một người đàn ông hơn 40 tuổi hỏi.

Âu Dương Nghênh Thiên trừng mắt nhìn người này mà lớn tiếng nói:

- Hồ lão nhị, mày nghĩ có thể rửa trắng sao? Chỉ cần Thiên ưng bang xong đời, tao xem mày còn có thể bao gái được nữa không?

Nghe thấy thế, Hồ lão nhị vội vàng nói:

- Tôi chỉ hỏi một câu thôi mà.

Một lần nữa nhìn mọi người, Âu Dương Nghênh Thiên nói:

- Vừa nãy tôi đã nói sơ qua tình hình. Lần này khác trước đây, đối phương đều là kẻ không thể mua chuộc. Bây giờ bên Sở công an có không ít người bị bắt. Sau khi xử lý xong Sở công an sẽ đến Thiên ưng bang chúng ta. Bây giờ chỉ có một biện pháp là tiêu diệt hết trước khi nó mở rộng.

- Giết bọn chúng.

- Bang chủ trực tiếp ra lệnh đi.

- Anh nói sao, chúng tôi làm như vậy.

Thấy mọi người như vậy, Âu Dương Nghênh Thiên lúc này mới nói.

- Tốt, sau đây Dương Thành Giang sẽ bố trí hoạt động cho mọi người.

Một người đàn ông cao gầy đứng lên nói.

- Tình hình thì Bang chủ đã nói, lần này chia thành hai bước. Bước một là giết sạch đám người ở khu nghỉ dưỡng kia, bước hai là xử lý đám người nắm giữ tài liệu quan trọng liên quan tới chúng ta.

Sau khi phân công công việc xong, Dương Thành Giang nói:

- Tình hình bây giờ đã rất nguy hiểm, đến mức mày chết, tao sống. Phải tiêu diệt khu nghỉ dưỡng kia, tiêu diệt sạch chứng cứ liên quan tới chúng ta, đặc biệt tiêu diệt chứng cứ ảnh hưởng tới lãnh đạo Sở công an, chỉ cần việc này thành thì ô dù của chúng ta vẫn còn tồn tại. Làm xong thì giao một số người ra, sau đó chúng ta thay đổi hình dạng là có thể tiếp tục sống. 200 nhân viên phái ra lần này đều là tinh anh.

- Nghe nói trong khu nghỉ dưỡng kia có người Ủy ban kỷ luật Trung ương phái tới. 200 người có được không?

Một người hỏi.

Dương Thành Giang cười nói.

- 200 người này của chúng ta đều là tinh anh, có không ít người là quân nhân xuất ngũ, thậm chí là bộ đội đặc chủng. Chúng tôi đã điều tra rõ về khu nghỉ dưỡng kia, lực lượng võ trang chính thức chỉ có 30 người, chỉ cần thừa lúc bọn chúng không kịp đề phòng rồi xông vào là giải quyết được ngay.

Biết đây là vụ làm lớn nên mọi người đều rất lo lắng. Chuyện chém giết thì mọi người làm không ít nhưng lần này thì khác, đây là đánh với chính quyền.

Âu Dương Nghênh Thiên cũng biết lần này chơi lớn, nếu lầm không được sẽ xong đời.

Y cũng nghĩ tới việc này và biết sẽ rất nguy hiểm. Thiên ưng bang làm đủ việc vi phạm pháp luật như buôn ma túy, bán súng ống, buôn lậu. Vì thực hiện mấy việc này mà chém giết không ít, nếu truy cứu thì y cũng chết.

Bây giờ Âu Dương Nghênh Thiên chỉ còn có thể đánh cuộc, ngoài ra không có biện pháp gì. Y còn chiếm được tin tức là cảnh sát đang bắt tay vào việc muốn bắt mình.

Bố trí xong, Âu Dương Nghênh Thiên nhìn Dương Thành Giang mà nói.

- Chuyện ở đây giao cho anh.

Dương Thành Giang biết Âu Dương Nghênh Thiên muốn lánh mình trước nên nói:

- Bang chủ cứ việc rời đi, ở đây ó tôi phụ trách.

- Anh chủ yếu vẫn giấu mình, người ngoài không biết. Việc này xong thì anh lập tức trốn ngay.

Âu Dương Nghênh Thiên vỗ mạnh vai Dương Thành Giang mà nói.

Nhìn Âu Dương Nghênh Thiên lên xe rời đi, Dương Thành Giang cười khổ một tiếng. Mạng y do Âu Dương Nghênh Thiên cứu về, lần này coi như trả lại cho Âu Dương Nghênh Thiên.

Dương Thành Giang rất rõ ràng lần này lấy lý do tập đoàn có việc nên Âu Dương Nghênh Thiên đã lấy rất nhiều tiền từ tài khoản ra. Chuyện lần này nếu thành Thiên ưng bang chỉ bị xây xát da, không được Thiên ưng bang sẽ không thể về nước. Còn bản thân Dương Thành Giang thì dù thành công hay không đều chết.

Cơ hội thành công chắc là lớn.

Dương Thành Giang lẩm bẩm một tiếng.

Nửa đêm khi mọi người đang ngủ thì một loạt xe 16 chỗ đột nhiên chạy đến khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô. Hơn 200 thành viên Thiên ưng bang mang theo vũ khí xuống xe.

Đằng Kim Hàng từ phía xa xa quan sát thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, tất cả vẫn nằm trong sự khống chế của y.

Cũng may trước đó đã biết đối phương có vũ khí hạng nặng nên y đã dùng lực lượng đặc biệt bí mật điều lực lượng tới Hải Đông, nếu không hậu quả là rất nặng nề.

Khi Dương Thành Giang dẫn thành viên Thiên ưng bang đến cổng và định xông vào thì đột nhiên xung quanh sáng bừng lên, chỉ nghe thấy có người ở bên trong đang nói ra.

- Người bên ngoài nghe đây, các anh đã bị bao vây, bỏ vũ khí đầu hàng nếu không giết.

Đối mặt tình hình như vậy, thành viên Thiên ưng bang vốn nghĩ hành động bí mật bây giờ bị lộ nên rất loạn.

- Chết mẹ, trúng mai phục.

- Rút.

Thiên ưng bang loạn vì vốn nghĩ trong khu nghỉ dưỡng chỉ có 30 người, lao vào là xử lý xong. Bây giờ phát hiện đối phương đã sớm mai phục thì sao có thể chống lại.

Dương Thành Giang thầm than xem ra trong Thiên ưng bang có kẻ phản bội.

Dương Thành Giang mặt mày hung dữ mà nói.

- Đối phương không có mấy người, không lao vào cũng chết, lao vào cho tao.

Y vừa nói vừa rút lựu đạn trong túi ra ném vào trong.

Tiếng nổ mạnh vang lên, một số nhân viên Thiên ưng bang cũng gào lên mà lao vào trong.

Chính ủy quân khu Quách Cường Cương lúc tối đột nhiên nhận được lệnh khẩn của cấp trên, yêu cầu y dẫn bộ đội đặc chủng đến nghe theo sự chỉ huy của Đằng Kim Hàng.

Đến nơi y mới phát hiện đã có không ít binh lính còn lợi hại hơn bộ đội đặc chủng của mình.

Thấy thế, Quách Cường Cương có chút giật mình và phát hiện phải xem lại lực lượng của Vương Trạch Vinh.

Nghe Đằng Kim Hàng nói việc mai phục thành viên Thiên ưng bang, Quách Cường Cương mới đầu không quá để ý. Chẳng qua bây giờ thấy nhiều thành viên Thiên ưng bang đến đây như vậy, y mới thấy lần này là hơi lớn chuyện.

Chẳng qua y là người có kinh nghiệm nên rất nhanh vứt hết suy nghĩ khác mà làm nhiệm vụ chỉ huy. Dưới hỏa lực mạnh của quan đội, không lâu sau thành viên Thiên ưng bang đã bị bắt, Dương Thành Giang đã bị bắn chết.

Khi thành viên Thiên ưng bang bị đưa vào Trụ sở quân khu thì Âu Dương Nghênh Thiên cũng đã bị bắt.

Mọi người thấy Âu Dương Nghênh Thiên bị bắt từ trước nên có chút kinh ngạc nhìn y.

Âu Dương Nghênh Thiên thấy kết cuộc như thế nào liền thở dài một tiếng, y biết mình đã xong.

Âu Dương Nghênh Thiên chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Theo lý mọi hoạt động gì đó ở Hải Đông đều bị y biết, nhưng vì sao lại xuất hiện lực lượng mà y không nắm rõ. Y bị bắt ở sân bay khiến y biết có một lực lượng vẫn luôn theo dõi mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.