Chuyện Triều Tiên, Vương Trạch Vinh không muốn xen vào. Hắn không hối hận việc mình làm. Để Kim Nhân Sơn lên làm Tổng bí thư Triều Tiên thì sẽ có nhiều chuyện xấu. Bây giờ thì hay rồi, Kim Nhân Sơn đã không còn cơ hội.
Về phần cuối cùng hai nước sẽ như thế nào thì Vương Trạch Vinh càng không cần hỏi. Hắn chỉ thấy chuyến sang Triều Tiên lần này Hoa Thái Tường không thoải mái. Xảy ra chuyện như vậy, Vương Trạch Vinh cũng thấy đó là điều làm Hoa Thái Tường mất mặt.
Trước khi về nước, Kim Nhân Đông một lần nữa bí mật tới gặp Vương Trạch Vinh.
Lần này Kim Nhân Đông rất hưng phấn. Kim Nhân Sơn đã ngã, hy vọng lên chức của y là rất cao.
Kim Nhân Đông mang theo một tin tức rất quan trọng đó là Triều Tiên đã quyết định tiến hành cải cách trong phạm vi nhất định. Kim Nhân Đông là người phụ trách chính việc này nên y mong Vương Trạch Vinh ủng hộ. Sau khi nói chuyện xong, Kim Nhân Đông cười nói:
- Bí thư Vương, lần này hai nước chúng ta sẽ tiến hành hợp tác dày đặc. Vì thuận tiện cho liên lạc tôi dự định phái một tổ công tác đến thường trú ở Hải Đông, tổ công tác này hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây là việc tốt, đến lúc đó Hải Đông cũng phái tổ công tác tới Triều Tiên, cũng cần anh giúp đỡ.
Thấy Kim Nhân Đông tích cực như vậy, Vương Trạch Vinh cũng hài lòng với thái độ của đối phương.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết chuyện giữa các quốc gia là không đơn giản, nhiều chuyện cần khống chế trong phạm vi nhất định.
Vương Trạch Vinh vứt mấy suy nghĩ đó ra, hắn một lần nữa nghĩ lại địa bàn của mình.
………..
Sau khi xuống máy bay, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Văn phòng Trung ương.
Vào Văn phòng Trung ương, vị Chủ nhiệm Văn phòng Trung ương rất nhiệt tình đón tiếp. Lúc này Trịnh Ân Bảo đã sớm chờ hắn.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, Trịnh Ân Bảo đứng lên ra hiệu Vương Trạch Vinh ngồi xuống, y cũng ngồi xuống đối diện với Vương Trạch Vinh.
Sau khi ngồi xuống, Trịnh Ân Bảo nói:
- Kim Nhân Sơn kia rốt cuộc là như thế nào?
Nói thật đến bây giờ lãnh đạo cao cấp của hai nước vẫn không rõ tại sao Kim Nhân Sơn lại nói như vậy trong họp báo. Trịnh Ân Bảo biết Thập cục có năng lực nên nghi ngờ Vương Trạch Vinh có liên quan.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nói rõ sự việc.
- Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, việc này quá kỳ lạ. Nhưng theo tôi thấy đây là một nhân vật có nhiều suy nghĩ.
Trịnh Ân Bảo cũng chỉ hỏi một chút mà thôi, còn y nghĩ Vương Trạch Vinh làm sao có năng lực như vậy. Nghe Vương Trạch Vinh nói, Trịnh Ân Bảo khẽ gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt.
Làm Tổng bí thư, Trịnh Ân Bảo không thể không rõ một số tình hình. Trung Quốc cũng nghiên cứu hai người có thể kế nhiệm làm Tổng bí thư Triều Tiên. Bọn họ phân tích đưa ra kết luận Kim Nhân Sơn sẽ thành công kế nhiệm, cho nên tất cả chính sách đều vòng quanh Kim Nhân Sơn. Bây giờ Kim Nhân Sơn có chuyện khiến chính sách của Trung Quốc phải thay đổi hẳn.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, do Kim Nhân Sơn có thể kế nhiệm Tổng bí thư Triều Tiên nên các chính sách của quốc gia vẫn xoay quanh người này. Bây giờ xuất hiện tình hình như vậy khiến công việc của chúng ta bị ảnh hưởng nhất định.
Trịnh Ân Bảo nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.
Vương Trạch Vinh trước đó không biết việc này. Việc quốc gia nghiên cứu người kế nhiệm Tổng bí thư Triều Tiên thì hắn không được tham gia.
- Trung ương cần tôi làm gì?
Vương Trạch Vinh biết Trịnh Ân Bảo không tùy tiện nói với mình mấy câu này.
- Kim Nhân Sơn nói ra lời này đã tạo thành phiền phức trong quan hệ của hai quốc gia. Trung ương đã nghiên cứu và cảm thấy quan hệ giữa cậu vầ Kim Nhân Đông khá hòa hợp. Vì thế Trung ương quyết định khi trợ gúp về kinh tế cho Triều Tiên sẽ do cậu phụ trách chính. Cậu có ý gì không?
Vương Trạch Vinh biết ngoài việc Hải Đông thì bây giờ hắn còn phải lo chuyện quốc gia. Chuyện như vậy Trung ương đã nghiên cứu thì sao có thể đùn đẩy. Hắn đành nghiêm túc nói:
- Tôi nghiêm túc chấp hành quyết định của Trung ương, nhất định làm tốt công việc.
Trịnh Ân Bảo khẽ gật đầu nói:
- Chuyện Kim Nhân Sơn đã nhắc nhở chúng ta khi viện trợ một quốc gia cũng có lợi, có hại.
- Tổng bí thư, trước khi về nước Kim Nhân Đông đã bí mật đến gặp tôi, tỏ vẻ quốc gia bọn họ đã phân công y phụ trách công tác xây dựng kinh tế, y còn đề nghị Hải Đông trợ giúp. Y nói sẽ thành lập tổ công tác phá tới thường trú ở Hải Đông.
Nghe thấy thế, Trịnh Ân Bảo cười cười nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đây là việc tốt, cậu phải tiến hành hợp tác với Kim Nhân Đông. Y cần ủng hộ thì sẽ có lợi cho quan hệ của hai quốc gia.
Vương Trạch Vinh cảm thấy nụ cười của Trịnh Ân Bảo có vấn đề. Hắn thầm nghĩ một chút, cũng may mình báo cáo chuyện này ra. Chuyện lập tổ công tác phái sang Trung Quốc thì Trung ương nhất định đã biết.
Nói chuyện Triều Tiên xong, Trịnh Ân Bảo một lần nữa nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tình hình Hải Đông diễn biến rất phức tạp. Sau khi cậu ra nước ngoài đã có nhiều chuyện xảy ra.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cũng biết một chút. Tôi vừa tới Hải Đông nên còn nhiều điểm chưa rõ.
Trịnh Ân Bảo cũng hiểu việc này nên gật đầu nói:
- Hôm nay tôi nhận được tin Khương Xán, Phương Minh Cương cùng Tô Kiếm Phong của Hải Đông đều dính tới vụ án.
Lời này làm Vương Trạch Vinh giật mình. Hắn không rõ việc này.
Trịnh Ân Bảo trầm giọng nói:
- Đảng ta bồi dưỡng một cán bộ lãnh đạo là không dễ, xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng rất đau lòng.
Vương Trạch Vinh cũng khiếp sợ. Bộ máy Hải Đông có ba người bị dính tới, toàn bộ đều là nhân viên Lô hệ. Bọn họ đều dính vào vụ án thì Hải Đông càng loạn hơn.
Trịnh Ân Bảo nói tiếp:
- Một Bí thư Đảng ủy chính pháp mà dính tới xã hội đen, điều này nói rõ vấn đề gì? Nói rõ hệ thống chính pháp của chúng ta là ô dù của xã hội đen.
- Qư, tôi lập tức về Hải Đông.
Vương Trạch Vinh bây giờ muốn làm nhất về chủ trì công việc Hải Đông. Xảy ra chuyện như vậy, hắn có thể tưởng tượng bây giờ người Hải Đông không ai được yên.
- Qư là thành phố rất quan trọng của quốc gia, quyết không có biến hoá gì, càng không thể loạn.
- Xin Trung ương yên tâm, Hải Đông nhất định đảm bảo ổn định xã hội.
Từ vẻ mặt của Trịnh Ân Bảo, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận ra Trung ương rất chú ý tới Hải Đông.
- Cậu có yêu cầu gì?
Trịnh Ân Bảo đột nhiên nói.
Trịnh Ân Bảo cũng có suy nghĩ của mình. Y vừa lên làm Tổng bí thư mà Hải Đông đã xảy ra chuyện như vậy, chẳng may loạn sẽ không lợi cho y. Y thông qua Chiêm Quốc Xương biết tình hình Hải Đông, cũng có chút lo lắng về việc Vương Trạch Vinh chủ trì Hải Đông.
Nghe thấy Trịnh Ân Bảo hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười thầm trong lòng. Hắn đang lo không có cơ hội điều Vương Vân Long tới Hải Đông, bây giờ không phải cơ hội sao?
Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền nói:
- Bí thư Trịnh, Hải Đông bây giờ cần nhất là đảm bảo an ninh trật tự. Sở công an xảy ra chuyện như vậy thì tôi lo tình hình an ninh trật tự sẽ không thể khống chế.
Đây là điểm Trịnh Ân Bảo lo nhất. Y hỏi Vương Trạch Vinh như vậy là cũng cảm thấy nên để Vương Trạch Vinh nắm giữ hệ thống công an.
- Nói đi, cần người như thế nào?
Trịnh Ân Bảo nói rất dứt khoát.
- Bí thư Trịnh, tôi nghĩ đồng chí Vương Vân Long ở Thập cục có thể điều đến Hải Đông công tác. Ngài thấy sao?
- Việc này Trung ương sẽ suy xét, cậu bây giờ mau chóng về Hải Đông.