Quan Khí​

Chương 1528: Thư Đạo Lâm mất bình tĩnh



Gần đây Thư Đạo Lâm rất lo lắng, mỗi ngày đều như có tâm sự. Tình hình này nhiều quan chức trong Thị xã đều thấy rõ. Khi ngồi với vợ xem Tv nhưng Thư Đạo Lâm không xem được gì.

Tào Lệ Lộ sao không biết tâm trạng của Thư Đạo Lâm bây giờ, trong lòng chị cũng rất lo lắng.

- Lão Thư, ông nói Tiểu Ý có được không?

Tào Lệ Lộ hỏi, Thư Đạo Lâm cầm lấy bao thuốc châm một điếu rồi nói:

- Tình hình của chúng ta bây giờ như đi trên dây.

- Có phải cấp trên có biến hoá gì không?

Tào Lệ Lộ hỏi.

- Em không biết là anh có thể đột nhiên lên làm Phó thị trưởng là do Bí thư tỉnh ủy ủng hộ. Anh đoán Bí thư Hà do nể mặt con gái nên mới chiếu cố mình như vậy. Nếu Tiểu Ý không thể thì rất nguy hiểm.

Tào Lệ Lộ cười khổ một tiếng.

- Lão Thư, lần trước em lên Bắc Kinh gặp Tiểu Ý, hai người bọn họ vẫn chưa làm gì. Tiểu Ý vẫn chưa từng có quan hệ.

- Em nói chuyện này có quái lạ không, anh trước khi lên làm Phó thị trưởng thì thấy mọi việc bình thường, sao lên làm Phó thị trưởng thì lại lo được lo mất.

Thư Đạo Lâm có chút buồn bực nói.

- Ai có thể nói rõ chứ. Lúc trước em ở Hội liên hiệp phụ nữ không ai chú ý, nhưng sau khi anh làm Phó thị trưởng thì anh cũng thấy người tới nhà ta tăng lên. Em cũng lên thành Phó chánh văn phòng.

Thư Đạo Lâm nói:

- Anh bây giờ giống như lợi dụng Tiểu Ý mà lên chức, vì thế trong lòng rất không yên.

Tào Lệ Lộ khẽ cười nói:

- Lão Thư, anh sao lại không nghĩ ra chứ. Con gái lớn phải lấy chồng, gả cho một người đàn ông kém cỏi thì không bằng làm vợ bé của Vương Trạch Vinh. Anh có nghĩ đến là cả nước có mấy Vương Trạch Vinh. Anh cũng thấy biệt thự của Tiểu Ý đó, với năng lực của anh thì Tiểu Ý có thể vào đó ở không? Nghe Tiểu Ý nói căn biệt thự đó không phải Vương Trạch Vinh cho, mà là Lý Kiền Ý vì lấy lòng Vương Trạch Vinh nên tặng. Anh nghĩ xem Lý Kiền Ý là người như thế nào.

Thư Đạo Lâm cười khổ một tiếng. Hai người đều là Lãnh đạo quốc gia, con gái mình sao lại có quan hệ với bọn họ?

Ai vợ chồng đang nghiên cứu chuyện con gái mình có lên giường với Vương Trạch Vinh hay không thì Vương Trạch Vinh lại đang nghe Thư Ý biểu diễn.

Tiểu Ý mặc váy ngủ đi ra làm mắt Vương Trạch Vinh sáng lên. Thư Ý như một tiên nữ đầy quyến rũ.

Vương Trạch Vinh có cảm giác hôm nay Thư Ý rất chú ý ăn mặc, từ trên người của cô, hắn có thể nhìn ra sự quyến rũ mà muốn ôm ngay vào lòng.

Bài hát của Thư Ý sáng tác với nội dung xoay quanh mấy thành tích của Vương Trạch Vinh, hoàn toàn là ca ngợi hắn.

Theo Thư Ý hát, Vương Trạch Vinh cũng thấy có chút đắc ý.

Nói thật bài hát rất hay, thêm giọng hát tuyệt vời của Thư Ý thì càng hay hơn.

Hết bài, Thư Ý nhìn Vương Trạch Vinh với đầy sự kính trọng, đó là ánh mắt có thể làm cho người đàn ông đầy thỏa mãn.

Thư Ý đi tới rồi nhỏ giọng nói:

- Vương ca, em mời anh một điệu.

Vương Trạch Vinh cười cười đứng lên rồi ôm Thư Ý nhảy theo điệu nhạc du dương.

Vương Trạch Vinh cũng là người rất kiên quyết, mới đầu nghe bài hát thì như được lên mây. Lúc này hắn cùng Thư Ý nhảy trong điệu nhạc thì đầu óc đã tỉnh táo lại. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ khó trách mọi người thích nghe bài hát khen ngợi về mình.

Nghĩ đến nhiều Hoàng đế cổ đại ngày xưa thích nghe ca hát làm hại đất nước, Vương Trạch Vinh cảm thấy về sau mình phải chú ý tới việc này.

Lại nghĩ đến tình hình Trung Quốc bây giờ, Vương Trạch Vinh đột nhiên có chút lo lắng. Thế lực nước ngoài càng lúc càng lớn, mà người Trung Quốc lại không thấy nguy cơ. Nhìn tình hình quân đội là biết, mặc dù kinh phí tăng lên nưng sức chiến đấu có lẽ đang giảm đi vì hòa bình quá lâu.

Vương Trạch Vinh không còn hứng thú nhảy vì thế dừng lại mà đi tới ghế ngồi.

Bây giờ hắn là Ủy viên Bộ Chính trị, có quyền lên tiếng ở Trung ương. Hắn vừa phải suy nghĩ tình hình trong nước vừa phải nghĩ đến chuyện quốc tế.

Thư Ý vừa nãy còn cảm thấy Vương Trạch Vinh hài lòng với mình, nhưng bây giờ cô lại thấy tâm trạng hắn không tốt. Cô không dám ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh trong lòng cô như là trời, tất cả đều làm theo ý của Vương Trạch Vinh.

Thư Ý cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Vương Trạch Vinh, trong lòng cô đang rất loạn. Nếu hôm nay không thành thì sợ rằng sau này khó mà có cơ hội.

Nghĩ tới đây Thư Ý liền quỳ xuống trước mặt Vương Trạch Vinh, lấy tay khẽ vuốt ve đùi hắn, mặt cũng cạ cạ lên đùi cô.

Vừa làm, Thư Ý vừa cẩn thận quan sát Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh không đẩy mình ra, Thư Ý thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Vương Trạch Vinh không đẩy cô ra coi như thành công một bước.

Thử lấy tay cởi thắt lưng Vương Trạch Vinh ra, mặt Thư Ý đỏ bừng lên. Mặc dù cô đã học qua cách chiều đàn ông trên băng đĩa nhưng bây giờ thực sự làm thì tay cũng run lên.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì thấy động tác của Thư Ý, thấy Thư Ý đã cởi khóa quần mình ra, hắn cũng thấy xúc động.

Chưa chờ Vương Trạch Vinh có động tác thì hắn thấy cả người mình như chìm vào bể khoái cảm.

Nhìn vẻ mặt đầy ham muốn của Thư Ý, Vương Trạch Vinh cũng không nhịn được nữa. Hắn đứng lên bế Thư Ý vào phòng ngủ.

Rất nhanh trong phòng xuất hiện một bức tranh rất đẹp.

Đây là cơ thể mà người ta mong chờ, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ và bộ ngực đầy đặn xuất hiện trước mặt hắn.

Vương Trạch Vinh bắt đầu si mê tiến tới công phá thành trì.

Lúc này Thư Ý mới cảm thấy mình học được trong sách vở, băng đĩa là quá ít. Bây giờ gần như không dùng được, một cảm giác chưa từng có không ngừng đánh sâu vào tận sâu tâm hồn cô.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Thư Ý vẫn đang ngủ say, lại nhìn đôi chân trần lộ ra bên ngoài của cô, tâm trạng của hắn khá vui vẻ.

Vương Trạch Vinh đi một lúc lâu thì Thư Ý mới tỉnh lại. Cô giật mình thì thấy tờ giấy mà Vương Trạch Vinh lưu lại với một số điện thoại di động, lúc này cô mới yên tâm.

Khẽ vuốt ve người mình, Thư Ý cười cười đầy thỏa mãn. Cô biết bắt đầu từ bây giờ mình đã là người của Vương Trạch Vinh một cách chính thức.

Nghĩ đến mẹ mình vẫn quan tâm việc của cô và Vương Trạch Vinh, Thư Ý không nhịn được gọi cho mẹ.

Tào Lệ Lộ lúc này lại đang ngồi trong văn phòng mà suy nghĩ.

Tối qua chị và Thư Đạo Lâm nói chuyện với nhau khá lâu. Bọn họ đều cho rằng nếu không được Vương Trạch Vinh ủng hộ sẽ là rất nguy hiểm. Tào Lệ Lộ đang nghĩ mình cần lên Bắc Kinh một chuyến.

Tào Lệ Lộ đang suy nghĩ thì thấy Thư Ý gọi tới.

Tào Lệ Lộ nhìn thoáng qua văn phòng thì thấy không có ai khác.

- Tiểu Ý, con gần đây có khỏe không?

- Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện, hắn muốn con rồi.

Thư Ý lúc này đang rất vui.

- Cái gì?

Mắt Tào Lệ Lộ sáng lên.

- Hôm qua hắn ở lại chỗ con.

- Tốt, tốt, con bây giờ thế nào?

Tào Lệ Lộ không biết tâm trạng của mình là như thế nào, tóm lại cô cảm thấy mình đã có chỗ dựa.

Nói chuyện với Thư Ý vài câu, Tào Lệ Lộ cảm thấy cần nhanh chóng gọi điện cho chồng. Áp lực của lão Thư bây giờ là rất lớn.

Làm Phó thị trưởng không phải Thường vụ thị ủy, Thư Đạo Lâm đang ngồi trong phòng hội nghị nghe Thị trưởng phát biểu.

Hôm nay diễn ra hội nghị thường trực ủy ban.

Tối qua trao đổi với vợ khá lâu nên Thư Đạo Lâm đang mất tập trung.

Sáng nay lại xảy ra chuyện, một đoạn đường xuất hiện vấn đề về chất lượng công trình. Đường vừa làm xong mà đã có chuyện, đây là công trình do Phó thị trưởng thường trực Ninh Thành Vũ phụ trách. Mặc dù nói chuyện này ở Trung Quốc là không hiếm nhưng xảy ra chuyện thì cũng cần phải giảm thiểu ảnh hưởng.

Ninh Thành Vũ là người có chỗ dựa rất mạnh ở trên tỉnh, không ai muốn làm mất lòng đối phương.

Thư Đạo Lâm ngồi đó không muốn đắc tội gì với Ninh Thành Vũ. Điện thoại di động vang lên, Thư Đạo Lâm cũng không đứng lên mà ngồi đó nghe điện, chuyện này cũng là bình thường.

Nghe Tào Lệ Lộ nói con mình đã ngủ với Vương Trạch Vinh, Thư Đạo Lâm cảm thấy cả người tỉnh táo lại. Y vỗ bàn mà lớn tiếng nói:

- Tốt, quá tốt.

Thị trưởng đang nhắc nhở Ninh Thành Vũ mà Thư Đạo Lâm đột nhiên nói như vậy làm mọi người trong phòng hội nghị đều có chút khó hiểu nhìn Thư Đạo Lâm.

Còn có người thầm nghĩ Thư Đạo Lâm sao lại như vậy, Ninh Thành Vũ dù có chuyện thì người nhảy ra đầu tiên cũng không phải là y mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.