Phân tích một chút, Vương Trạch Vinh cũng hiểu Trung ương quyết không thể để một nơi hoàn toàn thành phạm vi thế lực của ai đó, cũng phải thêm vào một chút lực lượng nhỏ. Dù người Hoa Thái Tường không tới Chiết Đông thì lực lượng của người khác cũng tới.
Lại nghĩ tới Chu Điệp, người phụ nữ này có năng lực không mạnh, sẽ không ảnh hưởng tới đại cuộc Chiết Đông.
Sau khi phân tích Vương Trạch Vinh liền có quyết định.
Nghĩ đến mục đích của Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh đoán có lẽ Lý Kiền Ý và Hoa Thái Tường đã trao đổi.
- Phó chủ tịch Hoa chắc đưa ít điều kiện với Lý ca?
- Ha ha, chỉ biết không giấu được cậu. Cậu biết đó, tôi bây giờ đang phát triển bên Ngạc Tây, một Phó bí thư Tỉnh ủy.
Lý Kiền Ý cũng không giấu, y biết nói rõ sẽ tiện hơn cả.
Vương Trạch Vinh thầm gật đầu, hai người này trao đổi sẽ khiến Lý Kiền Ý được lợi.
- Lý ca, gần đây Ninh Tây có không ít vấn đề.
Vương Trạch Vinh nói một câu.
Lý Kiền Ý nghe xong liền nhíu mày. Y biết tình hình Ninh Tây. Vương Trạch Vinh đã ném Tiền Hồng tới, mặc dù đạt ít hiệu quả nhưng vẫn chưa thể nắm Ninh Tây. Bây giờ Vương Trạch Vinh đưa ra Ninh Tây, mục đích chính là muốn thêm người.
Dù sao cũng là trao đổi, mà Ninh Tây không phải địa bàn của y nên Lý Kiền Ý cười ha hả nói:
- Trạch Vinh có ý gì?
Vương Trạch Vinh thấy Lý Kiền Ý nói như vậy liền biết đối phương nhất định phải đạt được Ngạc Tây nên nói:
- Bộ máy Ninh Tây gần đây muốn điều chỉnh, thêm một thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh, chắc không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh bây giờ muốn điều Đặng Diệu Hoa đến Ninh Tây để phối hợp với Tiền Hồng.
- Ừ, Ninh Tây cũng cần thêm lực lượng.
Đến vị trí Bộ Chính trị, thông qua mấy Hội nghị thường ủy, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận các Ủy viên dựa vào số địa bàn mình nắm giữ khiến cho quyền lên tiếng trong hội nghị sẽ khác. Cả nước chỉ có 25 Ủy viên Bộ Chính trị, đây là đại biểu lực lượng khắp nơi. Mọi người đều là đại biểu của nhiều người, nếu không có vấn đề lớn thì sẽ không sao cả. Vì thế nếu muốn ngồi ổn thì tiếng nói bên dưới là rất quan trọng.
Sau khi thấy không ít điều mà người ngoài không thấy, Vương Trạch Vinh lúc này càng hiểu rõ vì sao đến vị trí Ủy viên Bộ Chính trị mà mọi người vẫn cố tranh đoạt các nơi.
Việc này giống như tuyển cử ở địa phương, mặc dù địa phương có ý đồ nhưng ý đồ này cũng phải được chứng thực, nếu không được thì sẽ làm thất bại ý đồ của cấp trên.
Ngồi trong văn phòng, Vương Trạch Vinh thấy Phó trưởng ban thư ký Chu Thiến Dao cầm một tập văn bản đi vào.
- Bí thư Vương, đây là văn bản cần ngài ký.
Chu Thiến Dao đặt văn bản lên bàn rồi rót nước cho hắn.
Thấy Chu Thiến Dao gần đây khá vui vẻ, Vương Trạch Vinh biết cô đây là vui vì được chuyển tới Thành phố Hải Đông.
- Tiểu Chu, công việc gần đây có thuận lợi không?
Vương Trạch Vinh quan tâm nói.
- Bí thư Vương, tất cả đều bình thường.
Chu Thiến Dao cười nói.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Chu Thiến Dao đến Hải Đông là một quyết định đúng. Thông qua quan sát, Vương Trạch Vinh thấy sau khi Chu Thiến Dao tới Hải Đông thì đã thay đổi nhiều, cô đã hoàn toàn đứng về phía hắn.
Nhìn văn bản từ Trung ương gửi xuống, Vương Trạch Vinh xem trước.
Lúc này Chu Thiến Dao đang lén nhìn Vương Trạch Vinh, trong lòng đang thầm than lúc ở Huyện Đại Phường thì hắn tương đương mình, vậy mà đã đạt đến vị trí mình không bao giờ đạt đến.
Lại nghĩ tới tình hình trong nhà, Chu Thiến Dao rất buồn. Có quan hệ tốt thì sao, muốn đạt được cấp độ như Vương Trạch Vinh là không thể.
Gần đây Chu Thiến Dao hay cùng ông bố chồng nghiên cứu rất nhiều. Sau khi nghiên cứu thì mọi người cho rằng nếu so sánh giữa Chu Thế Khánh và Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh sẽ phát triển lớn hơn.
Điều này làm ông bố chồng ám chỉ Chu Thiến Dao phải theo sát Vương Trạch Vinh.
Bởi vì nghĩ như vậy nên Chu Thiến Dao càng đứng ở góc độ suy nghĩ nhiều hơn cho Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh đang xem văn bản, Chu Thiến Dao như vô tình nói:
- Bí thư Vương, Bí thư Chu gần đây rất tích cực việc kết nối, hợp tác.
Nói xong Chu Thiến Dao liền đi ra ngoài ngay.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra nhìn thì chỉ thấy Chu Thiến Dao lắc mông đi ra.
Chu Thiến Dao rất đẹp, dáng người cũng ổn. Nhìn từ đằng sau làm Vương Trạch Vinh khá động tâm.
Gần đây Vương Trạch Vinh hiểu đôi chút về việc hợp tác giữa các địa phương. Việc hợp tác này không đơn giản như bề ngoài. Không phải ai cũng có thể hợp tác.
Bởi vì cảm nhận được điều này nên Vương Trạch Vinh cũng thầm cho người điều tra. Ví dụ cán bộ Nam Điền phái tới các tỉnh hợp tác thì có một ít dựa vào mấy thế lực lớn. Chu Thế Khánh, Lý Kiền Ý, Ngô Tán Lâm đều đã đưa được người vào Nam Điền.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Trước đây mình nghĩ quá đơn giản. Vì sự phát triển của Nam Điền mà phái người tới các nơi học tập. Nhưng theo quá trình phát triển của Nam Điền thì cũng mang tới cơ hội cho người khác.
Hợp tác không phải việc nhỏ.
Bây giờ Vương Trạch Vinh mới hiểu được ở tình hình bình thường thì hợp tác đều là giữa các nơi do mình khống chế để trao đổi tài nguyên. Nếu không thể hợp tác trong phạm vi thế lực mình khống chế thì sẽ rất nguy hiểm khi hợp tác. Rất có thể khiến người khác đưa người vào địa bàn của mình.
Nghĩ đến tình hình Nam Điền, nếu không phải mình thuận lợi lên chức, nếu mình không lên chức được thì với sự lão luyện của đám người Chu Thế Khánh, hơn nữa với thân phận Ủy viên Bộ Chính trị của bọn họ thì cán bộ Nam Điền nhất định sẽ không ngừng bị bọn họ lôi kéo. Cho dù không kéo được người tầm trên thì chỉ cần kéo người bên dưới sẽ dần dần đưa những người kia đến vị trí quan trọng. Không bao lâu Nam Điền sẽ bị bọn họ lấy đi.
Quan trường chính là như vậy, theo người mạnh.
Hợp tác với thế lực lớn hơn mình, đây chính là mang tới mạo hiểm cho mình.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến lúc mình ở Nam Điền đã hợp tác với nhiều tỉnh không khỏi có chút giật mình.
Bảo sao các nước phương Tây lại dùng biện pháp diễn biến hòa bình.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu thêm về biện pháp diễn biến hòa bình. Các nước phương tây dùng cách này, thực ra trong quan trường Trung Quốc cũng dùng đến nó, chẳng qua chỉ là bí ẩn hơn thôi.
Vương Trạch Vinh lần đầu nghiền ngẫm kỹ về việc hợp tác với các nơi như thế này.
Chu Thế Khánh rõ ràng đã sớm hiểu điều này.
Chu Thiến Dao có lẽ cũng muốn mượn việc này để tỏ rõ sự trung thành với mình. Chu Thiến Dao hẳn là không hiểu rõ mục đích chính của việc hợp tác giữa các tỉnh thành, chỉ nghĩ báo cáo tình hình của Chu Thế Khánh với mình. Nhưng từ chuyện này Vương Trạch Vinh có thể thấy Chu Thế Khánh không cam tâm với vị thế của mình bây giờ. Y đang bố trí cho khóa tiếp theo.
Việc này cũng cảnh tỉnh Vương Trạch Vinh, hắn phải nhanh chóng bố trí mới được.
Hợp tác là việc lớn, việc này làm tốt thì đối nội có thể tăng thêm lực lượng, đối ngoại có thể đưa một số người của mình đến nơi khác.