Quan Khí​

Chương 1560



Vương Trạch Vinh đến Ninh Tây, người hưng phấn nhất chính là Tiền Hồng. Làm thân tín của Vương Trạch Vinh, y sau khi đến làm Phó bí thư Tỉnh ủy Ninh Tây mặc dù có phát triển nhất định nhưng vẫn không thể nắm giữ Ninh Tây vào tay. Y cũng có chút lo lắng vì không thể thực hiện ý đồ của Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã tới, tuy nói Vương Trạch Vinh không phê bình y nhưng Tiền Hồng vẫn cảm thấy lo lắng sợ Vương Trạch Vinh có cái nhìn với mình.

Vào phòng Vương Trạch Vinh, Tiền Hồng cung kính đứng trước mặt hắn.

Vương Trạch Vinh vừa nghe điện xong, thấy Tiền Hồng như vậy, hắn cười cười bắt tay đối phương:

- Người một nhà mà, đừng khách khí như vậy.

Cùng đi với Tiền Hồng và Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh đã tiến hành khảo sát quanh Ninh Tây vài ngày, hắn cũng có cái nhìn mới về Ninh Tây.

Tiền Hồng có chút cảm động nói:

- Bí thư Vương, tôi không làm tốt công việc.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tình hình Ninh Tây rất phức tạp, lực lượng khắp nơi đan xen vào nhau. Anh chỉ có một mình mà có thể làm được như vậy là rất tốt.

Tiền Hồng nói:

- Lần này ngài tới là chuyện mà cán bộ Ninh Tây rất ủng hộ.

- Anh bố trí như thế nào?

- Bí thư Vương, có một số đồng chí muốn đến gặp ngài.

Tiền Hồng nói.

- Anh bố trí, sau đó báo tôi một tiếng.

Mặc dù Vương Trạch Vinh chỉ là Bí thư Thành phố Hải Đông nhưng hắn lại là Ủy viên Bộ Chính trị. Vì thế hắn tới Ninh Tây là đại biểu Lãnh đạo trung ương đến thị sát công việc Ninh Tây.

Lãnh đạo tỉnh Ninh Tây có mấy ai là người yếu. Ngô Tán Lâm vừa đi, Vương Trạch Vinh lại tới nói rõ vấn đề gì? Điều này ai cũng biết.

Đối với cán bộ Ninh Tây mà nói, bây giờ rất buồn bực. Nhiều người từ sau khi Vương Trạch Vinh tới liền không thể ngủ ngon. Mọi người bây giờ cần chú ý vấn đề đứng đội. Đứng bên Ngô Tán Lâm hay là Vương Trạch Vinh?

Đứng không đúng chỗ thì sẽ xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh sau khi tới Ninh Tây cũng không phát biểu ý kiến gì. Lúc gặp Phùng Kiến Lý, hắn chỉ nói muốn học tập kinh nghiệm của Ninh Tây, sau đó muốn hai người Tiền Hồng và Đặng Diệu Hoa đi cùng mình. Mỗi nơi Vương Trạch Vinh đều xem khá chăm chú, thi thoảng còn nói chuyện thân mật với vài cán bộ mà Tiền Hồng giới thiệu.

Phùng Kiến Lý lúc này đang ngồi trong văn phòng, vẻ mặt y rất khó coi. Vương Trạch Vinh tới, Phùng Kiến Lý rất không hài lòng nhưng không thể từ chối.

Phùng Kiến Lý hiểu rõ ý đồ tới Ninh Tây của Vương Trạch Vinh. Có Vương Trạch Vinh đến, Phùng Kiến Lý tin một nhóm cán bộ sẽ dựa vào Tiền Hồng. Lực lượng của Tiền Hồng mạnh lên thì sẽ rất nguy hiểm.

Nghĩ đến Ngô Tán Lâm, Phùng Kiến Lý thở dài một tiếng. Ngô Tán Lâm vốn là chỗ dựa mạnh nhất của mình, bây giờ Ngô Tán Lâm không còn có thể tiến lên, sau này có lẽ khó có thể dựa vào.

Sao bây giờ?

Điện thoại di động vang lên, Phùng Kiến Lý thấy là Ngô Tán Lâm gọi tới không khỏi có chút hưng phấn.

- Kiến Lý, thời sự tối nay có đoạn nói về tôi cùng Phó chủ tịch Hoa đến Thành phố Sơn Thành, anh bảo mọi người xem một chút.

Phùng Kiến Lý nghe thấy tin này không khỏi vui mừng ra mặt. Ai nói Ngô Tán Lâm không có lực lượng, tin này chính là thể hiện lực lượng.

Bỏ máy xuống, Phùng Kiến Lý gọi Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tới rồi nói:

- Anh mời lãnh đạo tỉnh chú ý xem thời sự Trung ương tối nay.

Vương Trạch Vinh vừa tắm xong đi ra thì thấy Đặng Diệu Hoa đã tới.

Vương Trạch Vinh một bên đưa cho Đặng Diệu Hoa điếu thuốc, một bên châm cho mình rồi nói:

- Sao, sau khi đến Ninh Tây thì thấy như thế nào?

Đặng Diệu Hoa mới tới nên chưa có tay chân gì ở Ninh Tây. Chỉ là theo Vương Trạch Vinh tới Ninh Tây khiến một số cán bộ cũng bắt đầu dựa vào y. Nghe Vương Trạch Vinh nói, Đặng Diệu Hoa nghiêm túc nói:

- Tình hình Ninh Tây rất phức tạp, Phùng Kiến Lý đã ở đây quá lâu.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Cần phối hợp với Tiền Hồng, đoàn kết chính là lực lượng.

Đặng Diệu Hoa nói:

- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được thông báo của văn phòng Tỉnh ủy yêu cầu các lãnh đạo tỉnh chú ý xem thời sự Trung ương tối nay, không biết có việc gì?

Ồ.

Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, hôm nay hắn không xem thời sự, hắn chỉ biết Ngô Tán Lâm và Hoa Thái Tường đến Thành phố Sơn Thành.

Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh biết nhất định là việc này. Bây giờ Hoa Thái Tường cùng Ngô Tán Lâm chạy tới Sơn Thành, đây là muốn để người ngoài xem ba lực lượng đã liên minh.

- Ha ha, không có việc gì, các anh học tập một chút cũng được. Phân công công việc quan trọng nhất là xem tố chất, không phải người như thế nào cũng có thể dùng.

Vương Trạch Vinh nói.

Đặng Diệu Hoa gật đầu nói:

- Bí thư Vương nói đúng, chúng tôi khi phân công cán bộ nhất định phải dùng tốt cán bộ đủ năng lực và tư cách.

Chương trình thời sự đến giờ chiếu, Vương Trạch Vinh, Tiền Hồng và Đặng Diệu Hoa ngồi xem.

Quả nhiên tin thứ hai là Phó chủ tịch nước Hoa Thái Tường đi cùng phó Ủy viên trưởng Ngô Tán Lâm đến Sơn Thành tham gia hội nghị công tác nông nghiệp.

Người dẫn chương trình còn nói Hoa Thái Tường sau khi tham gia hội nghị đã ngồi nói chuyện với lãnh đạo Sơn Thành, đánh giá cao thành tích của Sơn Thành trong làm việc sản xuất nông nghiệp. Trong cuộc nói chuyện Hoa Thái Tường có mấy động tác rất rõ ràng là thi thoảng nhỏ giọng nói chuyện với Ngô Tán Lâm.

Xem hết tin tức, Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Ý trong tin này là quá rõ ràng. Đó chính là nói với người Ninh Tây, thậm chí các nơi khác về việc Hoa Thái Tường, Chu Thế Khánh và Ngô Tán Lâm đã liên kết.

Xem xong, Tiền Hồng hơi đổi sắc nói:

- Bí thư Vương, việc này hơi lớn.

Đặng Diệu Hoa cũng nói:

- Bí thư Vương, bảo sao Tỉnh ủy yêu cầu lãnh đạo tỉnh phải xem thời sự hôm nay. Đây chính là muốn nói cho cán bộ Ninh Tây biết là làm việc gì cũng cần chú ý.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Chuyện tốt mà, qua được mưa gió mới có thể phát triển.

Tiền Hồng gật đầu nói:

- Bí thư Vương nói đúng.

Mặc dù nói như vậy nhưng Tiền Hồng vẫn có chút lo lắng. Y khó khăn lắm mới tạo được chút ưu thế lại bị tin này phá hỏng.

Tiền Hồng hiểu rõ Hoa Thái Tường là Phó chủ tịch nước nên lực lượng sẽ rất lớn. Cán bộ Ninh Tây thấy tin tức này sẽ càng dao động hơn nữa.

Theo Tiền Hồng nghĩ chỉ cần Vương Trạch Vinh tới Ninh Tây, mình có thể thu được một chút lực lượng vào tay. Bây giờ xem xong tin này y mới thấy đấu tranh chính trị là rất phức tạp. Hoa Thái Tường chỉ lợi dụng một hội nghị công tác nông nghiệp đã thể hiện được lực lượng.

Sau khi Tiền Hồng và Đặng Diệu Hoa rời đi, Vương Trạch Vinh ngồi suy nghĩ.

Bắt đầu từ bây giờ, mình và Hoa Thái Tường đã chính thức khai chiến.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ mình nếu muốn lên chức thì vấn đề gặp phải sẽ càng phức tạp hơn. Suy nghĩ của mọi người khác nhau, không ai muốn hắn thuận lợi đi lên cả. Nếu không thể hiện ra tính cách, sự kiên quyết của mình, không thể làm người ta phục thì dù Hoa Thái Tường bây giờ không chiến, sau này cũng sẽ phải chiến đấu.

Hắn cũng biết cuộc chiến này không phải là trong thời gian ngắn mà sẽ là cuộc chiến kéo dài.

Vương Trạch Vinh thông qua Thập cục mà phân tích lúc nào mình nên thể hiện lực lượng. Hắn cũng muốn kéo dài đến sau mới làm. Nhưng hắn phân tích mãi thì thấy càng kéo càng không có lợi cho hắn. Bây giờ mới là thời cơ tốt nhất vì vừa đại hội xong, Bí thư Trịnh còn chưa chính thức nắm giữ lực lượng, vẫn thầm tranh đoạt với Hoa Thái Tường. Chỉ cần mình khai chiến với Hoa Thái Tường, Bí thư Trịnh nhất định sẽ ủng hộ mình.

Vương Trạch Vinh thực ra cũng muốn đàm phán, chung sống hòa bình với Hoa Thái Tường. Nhưng sau khi hắn nói chuyện với Vệ Hồng Lâm, ông nói với hắn rằng Hoa Thái Tường đã coi hắn là đối thủ lớn nhất. Với tính cách của Hoa Thái Tường thì người như Vương Trạch Vinh nhất định phải đánh ngã, hợp tác là không thể. Dù có hợp tác không chừng sẽ tìm cách đâm sau lưng Vương Trạch Vinh. Biện pháp an toàn nhất là không đàm phán, không hợp tác. Hơn nữa Vương Trạch Vinh nếu mà hợp tác với Hoa Thái Tường sẽ làm một số người thay đổi cái nhìn với hắn, cho rằng hắn là người không có lập trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.