Quan Khí​

Chương 1570: Cơn lửa giận của Vương gia



Chuyện coi như xử lý xong nhưng việc này vẫn làm Vương Trạch Vinh rất tức giận. Con hắn mới 13 tuổi vậy mà kẻ khác dám lợi dụng. Chuyện này đã chạm đến điểm cực hạn của Vương Trạch Vinh.

Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh tới chỗ Bí thư Trịnh. Hắn tin việc của nhà mình vừa rồi Bí thư Trịnh biết rõ.

Khi Vương Trạch Vinh tiến vào, Bí thư Trịnh cười cười đứng lên bắt tay hắn rồi ra hiệu hắn ngồi.

Sau khi báo cáo xong chút công việc, Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Trịnh, tôi thường xuyên ở ngoài nên khó chăm lo được cho gia đình. Không ngờ có người lại cho con trai mới 13 tuổi của tôi cổ phần của một câu lạc bộ. Việc này làm tôi phải tới kiểm điểm với Trung ương, đều do tôi không lo tốt việc nhà.

Vương Trạch Vinh biết chuyện nhà mình nhất định có người sẽ lấy ra mà nói chuyện. Mặc dù chuyện đã đè xuống nhưng nếu không làm rõ sẽ khó trảnh khỏi có người lấy lý do gây chuyện.

Bí thư Trịnh nghe Vương Trạch Vinh nói xong liền cười thầm trong lòng. Vương Trạch Vinh này đúng là đang rất tức.

Đối với việc nhà Vương Trạch Vinh, Bí thư Trịnh cũng nghe thấy. Cũng có người nói vài câu về Vương Trạch Vinh với y.

Bí thư Trịnh thực ra vẫn suy nghĩ việc này. Y đã tìm hiểu tình hình câu lạc bộ kia và biết đây là do đám người Lô Đình Đình làm ra. Ngài lại nghĩ tới việc kéo con Vương Trạch Vinh vào, Bí thư Trịnh liền hiểu ngay đây là cài bẫy Vương Trạch Vinh.

Gần đây Bí thư Trịnh cũng có chút không hài lòng với cách làm của đám người Hoa Thái Tường. Bây giờ Vương Trạch Vinh đến nói chuyện, Bí thư Trịnh cũng muốn xem Vương Trạch Vinh định làm như thế nào?

- Ừ, chuyện tôi cũng biết một chút nhưng không quá rõ. Cậu bận công tác ở Thành phố Hải Đông nên chuyện trong nhà không lo được nhiều cũng là bình thường. Chẳng qua chúng ta có nhiều cán bộ xảy ra chuyện là vì người thân, việc này cậu không nên coi nhẹ.

- Ở chuyện này cũng đã lộ ra vài vấn đề, có một số người không nhắc nhở không được.

Bí thư Trịnh gật đầu nói:

- Đúng thế, cần nhắc nhở, chúng ta cần phải có sự nhận thức rõ ràng.

Thấy Bí thư Trịnh đã đồng ý với mình, Vương Trạch Vinh rất nhanh rời đi.

Ra khỏi chỗ Bí thư Trịnh, Vương Trạch Vinh tới chỗ Lý Kiền Ý.

Vừa thấy Vương Trạch Vinh tới, Lý Kiền Ý cười nói:

- Nhạc Sơn đúng là giỏi, có thể đi bán khoai tây.

Việc này Lý Kiền Ý nghe mà khá vui mừng. Con Vương Trạch Vinh mới 13 tuổi đã đi bán hàng, còn đánh người thu phí.

Vương Trạch Vinh thật ra lại không cười mà nghiêm túc nói:

- Có chút người quá kỳ cục, một đứa bé mà cũng định đi gài bẫy.

Lý Kiền Ý cũng đã tìm hiểu qua về việc này nên rõ ràng.

Thấy Vương Trạch Vinh tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, Lý Kiền Ý cũng không tiện nói đùa.

- Cậu định làm như thế nào?

Lý Kiền Ý lúc này đang khá động tâm. Vương Trạch Vinh mà ra tay sẽ có lợi cho y, y có thể nhân cơ hội mở rộng thế lực.

Hai người bây giờ là đồng minh, Lý Kiền Ý cũng khá coi trọng Vương Trạch Vinh. Có Vương Trạch Vinh là việc tốt đối với y, ít nhất tiếng nói của y cũng mạnh hơn một chút.

- Tôi vừa từ chỗ Bí thư Trịnh về.

Vương Trạch Vinh nói.

- Ồ, Bí thư Trịnh có thái độ gì?

- Bí thư Trịnh nói cần nhắc nhở thì nhất định phải làm.

- Ừ, rất tốt.

Lý Kiền Ý nghe mà khá vui vẻ. Con Vương Trạch Vinh bị gài bẫy, Vương Trạch Vinh sẽ ra tay. Đây là điều Lý Kiền Ý thích nhìn.

Vương Trạch Vinh đưa điếu thuốc cho Lý Kiền Ý và nói:

- Câu lạc bộ kia đã bị niêm phong. Vu Dương nói trong đó có vài thứ.

- Cậu yên tâm, tôi sẽ yêu cầu các đồng chí Bắc Kinh toàn lực hành động.

Lý Kiền Ý rất có sức ảnh hưởng đối với Bắc Kinh, lúc này y cũng biết ý mà tỏ thái độ. Vương Trạch Vinh muốn ra tay, y nếu không tỏ rõ thái độ là không hay.

Vương Trạch Vinh đến cũng chỉ là báo với Lý Kiền Ý mà thôi. Hai người nói chuyện vài câu, hắn đứng dậy về nhà.

Lúc này trong nhà Vương Trạch Vinh đã có Uông Nhật Thần, Vệ Hồng Lâm và Hạng Nam ở đó.

Thấy Vương Trạch Vinh về, ba người đều cười cười nhìn hắn.

Vương Trạch Vinh vội vàng chào rồi ngồi xuống.

Hạng Nam nói:

- Con đến chỗ Bí thư Trịnh?

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Trịnh nói cần phải nhắc nhở một chút.

Hạng Nam khẽ gật đầu. Đối với việc lần này ông cũng rất tức giận.

Vệ Hồng Lâm nói:

- Trạch Vinh, đây là một cơ hội. Lần này cháu có lý, ra tay phải tàn nhẫn một chút, phải ra tay toàn lực, đánh đối phương thật đau.

Uông Nhật Thần cũng lên tiếng.

- Trạch Vinh vừa vào Bộ Chính trị, căn cơ còn thiếu. Mặc dù có chúng ta đứng sau lưng nhưng vẫn chưa thể hiện được sát khí của mình. đây là cơ hội, mấy người chúng ta cũng toàn diện hành động một phen, loại trừ thế lực của những người đó trong phạm vi tỉnh mình nắm giữ.

Vệ Hồng Lâm nói:

- Ở Bộ Chính trị so sánh chính là năng lực, lực lượng. Trạch Vinh bây giờ không thiếu gì cả, cũng nên thể hiện một chút. Chỉ cần nắm vững phương hướng, bảo trí cao độ với Trung ương là đủ.

Hạng Nam cũng đồng ý.

- Trạch Vinh, đó là điều bắt buộc, không được sai lầm.

Vương Trạch Vinh cũng rõ đạo lý trong đó. Lô Ninh Quốc là ví dụ rõ ràng nhất. Hôm nay hắn đến chỗ Bí thư Trịnh chính là muốn hỏi ý Tổng bí thư.

Lúc này Trương Tất Tường và Vu Dương cũng đã chạy tới.

Nhìn ba người Hạng Nam ở đây, hai người có chút giật mình. Xem ra lần này Vương Trạch Vinh rất tức giận.

Sau khi hai người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nhìn Vu Dương rồi hỏi:

- Điều tra rõ chưa?

Vu Dương nhìn mọi người và nói:

- Đã điều tra, câu lạc bộ đó là do Lô Đình Đình và Triệu Thường Hải cùng mở. Đương nhiên người đăng ký là kẻ khác.

Vệ Hồng Lâm nhíu mày nói:

- Lão Triệu và Lô Ninh Quốc gần đây đi lại khá gần, nghe nói bọn họ có thể thành thông gia. Triệu Cao Cường trước đây cũng là người của Lão bí thư, sau khi lui ra về cơ bản không qua lại gì mấy. Không biết sao con y lại đi lại cùng với Lô Đình Đình. Hai nhà Triệu gia, Lô gia gần đây càng lúc càng gần. Triệu Cao Cường vốn là Bí thư Đảng ủy chính pháp Trung ương nên con của y nếu lợi dụng tài nguyên trong tay y thì đủ để làm được nhiều việc.

Nghe Vệ Hồng Lâm nói như vậy, Uông Nhật Thần cũng nhíu mày. Lão bí thư trước khi mất tuy nói Vương Trạch Vinh làm người kế nghiệp ngài nhưng kết quả lại bị đám người Lô Ninh Quốc phá đám. Bây giờ có Triệu Cao Cường xen vào thì vấn đề càng lớn hơn. Bây giờ có nhiều lực lượng của Lão bí thư chưa đứng về phía Vương Trạch Vinh, mà bị một số người thu lại.

Hạng Nam nghe xong cũng nói:

- Bí thư Trịnh nói đúng, cần nhắc nhở thì nhất định phải làm, nếu là hai nhà này thì ra tay một chút cũng được.

Hạng Nam vốn là Phó Thủ tướng thường trực nên rất quyết đoán. Dù biết có người của Lão bí thư thì ông cũng không ngại.

Hơn nữa bây giờ quan trọng nhất chính là Vương Trạch Vinh. Mặc dù Hạng Nam nói như vậy nhưng mọi người đều nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh đã sớm có quyết định. Dù thêm vài nhà nữa hắn cũng không sợ.

Vương Trạch Vinh từ nhỏ đã được dạy chỉ cần không làm trái lương tâm là không phải sợ gì hết. trước đây Vương Trạch Vinh chưa tới vị trí này thì vẫn có chút băn khoăn lo lắng, nhưng đến vị trí này rồi, lại còn được Bí thư Trịnh đồng ý nên hắn không phải lo.

- Bố nói đúng, cần phải ra tay. Lần này chỉ cần trong phạm vi ảnh hưởng của chúng ta là nhất định phải hành động toàn diện, hoàn toàn đào thải hai nhà này ra.

Sau khi Vương Trạch Vinh vỗ bàn quyết định, mọi người nghiên cứu một chút rồi rời đi.

Tiễn mọi người, Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ. Lần này hắn chính là đấu với một bộ phận lực lượng của Lão bí thư do Lô Ninh Quốc cùng Triệu Cao Cường cầm đầu. Trong này sẽ dính tới lợi ích rất lớn.

Thực ra dù là Vương Trạch Vinh hay đám người Hạng Nam đều rõ hành động lần này không hoàn toàn là vì chuyện của Vương Nhạc Sơn, mà có nhiều chuyện dính dáng tới. Nếu Vương Trạch Vinh vẫn bị đám người Lô Ninh Quốc đè, như vậy Vương Trạch Vinh sẽ càng lúc càng mất uy tín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.