Bí thư Trịnh cũng không cắt ngang lời hắn nói. Y chỉ cười cười nhìn Bí thư Trịnh.
Thấy Bí thư Trịnh như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ có thể tiếp tục nói về công việc Hải Đông.
- Nói xong chưa?
Nghe Vương Trạch Vinh nói gần như xong, Bí thư Trịnh hỏi.
- Xong rồi.
- Được rồi, cậu nói một chút về chuyện của Hồng Cương đi.
Bí thư Trịnh nghiêm túc nói.
- Tôi cũng xem qua tài liệu về Hồng Cương. Nói thật sau khi xem tôi thấy rất sợ hãi. Chẳng qua việc này khá khó khăn, vừa động sẽ lan tới rất nhiều người, tôi lo rằng…
Bí thư Trịnh vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh, y nói:
- Bí thư Trịnh, nói thật chuyện bọn họ làm có giết mấy lần cũng không đủ. Nếu tiếp tục để bọn họ làm như vậy thì căn cơ của Trung Quốc chúng ta sẽ bị dao động.
Vương Trạch Vinh đành nói thật.
Lúc này vẻ mặt Bí thư Trịnh đã đỡ hơn trước:
- Thấy chuyện khó khăn nên giao cho tôi?
Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ nói:
- Bí thư Trịnh, chủ yếu là tôi không có nhiều quyền lực đến như vậy, việc này không phải chỉ dính tới một hai người mà có ảnh hưởng sâu rộng, tôi đoán còn có thể lan đến người khó có thể động vào.
Bí thư Trịnh cũng đã đọc nhiều lần tài liệu này. Y biết Vương Trạch Vinh nói đúng, cũng biết việc này không phải ai cũng có thể động vào.
- Cậu nói rất đúng, không giết không đủ làm dân chúng yên lòng.
Bí thư Trịnh là Tổng bí thư Trung Quốc nên nghĩ nhiều nhất chính là lợi ích của Trung Quốc. Vương Trạch Vinh nói đã đúng suy nghĩ của y. Những người này nếu cứ tiếp tục thì không phải bọn chúng kiếm được bao tiền mà nghiêm trọng ảnh hưởng đến nền kinh tế quốc dân Trung Quốc. Hơn nữa bọn chúng còn lợi dụng lợi ích trong tay mà thò vào nền chính trị, chỉnh thể quốc gia bị phá vỡ, nó sẽ làm sự phát triển của Trung Quốc gặp nguy hiểm rất lớn.
Vương Trạch Vinh nhìn Bí thư Trịnh rồi nhắc một chút:
- Bí thư Trịnh, mới vừa đại hội xong.
Bí thư Trịnh gật đầu với Vương Trạch Vinh. Y biết Vương Trạch Vinh đây là muốn nhắc mình mới làm Tổng bí thư nên căn cơ chưa sâu.
Vương Trạch Vinh có thể suy nghĩ cho mình, việc này làm Bí thư Trịnh rất hài lòng, nói rõ Vương Trạch Vinh nhất trí với mình.
Bí thư Trịnh có thể lên làm Tổng bí thư thì lực lượng là rất mạnh. Nhưng trong Bộ Chính trị y cũng cần một số người như Vương Trạch Vinh ủng hộ. Vương Trạch Vinh là người rất có năng lực, có lực lượng mạnh, đây chính là người Bí thư Trịnh cần.
- Trung Quốc muốn phát triển tốt thì bất cứ việc gì ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của Trung Quốc đều phải diệt trừ.
Bí thư Trịnh tỏ thái độ rất rõ ràng.
Vương Trạch Vinh biết Bí thư Trịnh nếu đã gọi mình vào thì nhất định muốn nói chuyện Hồng Cương. Hắn nói:
- Trung ương đã hạ quyết tâm sẽ động?
- Nếu Trung ương hạ quyết tâm thì cậu có ý gì?
Bí thư Trịnh lại hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thành ủy Hải Đông kiên quyết phục tùng quyết định của Trung ương.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến vấn đề của đám người Hồng Cương, hắn đương nhiên cũng hy vọng Trung ương có hành động. Bây giờ nếu có Bí thư Trịnh ra mặt, sau đó dùng lực lượng quốc gia thì sẽ tiện hơn hắn làm nhiều.
Thấy Vương Trạch Vinh tỏ thái độ, Bí thư Trịnh cười nói:
- Theo như tôi biết thì trụ sở chính của bọn chúng là ở Hải Đông. Tôi hy vọng Hải Đông triển khai hành động, chỉ cần phát hiện vấn đề liền lập tức truy tới cùng.
Mình vẫn phải làm tiên phong. Vương Trạch Vinh nghe mà rất buồn bực.
Từ việc này hắn có thể nhìn ra Bí thư Trịnh đã muốn động đám người kia, nhưng y cũng không chắc chắn, y hy vọng buộc chặt mình lại. Chỉ cần mình làm quân tiên phong nhằm vào Hồng Cương, như vậy cũng chính thức cột vào Bí thư Trịnh. cứ như vậy Bí thư Trịnh làm việc càng thêm yên tâm.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng muốn xử lý đám người Hồng Cương. Nếu Bí thư Trịnh đã có ý định như vậy, hắn không ngại làm tiên phong.
Vương Trạch Vinh cũng lo mình đi ra, sau đó Bí thư Trịnh lại rút về thì sao?
Chuyện trong chính trị, Vương Trạch Vinh hiểu không ít. Dù làm bất cứ chuyện gì thì đầu tiên cũng phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Nếu Bí thư Trịnh rút về thì hắn sẽ thành kẻ bị mọi người nhằm vào, đó là điều rất nguy hiểm.
Bí thư Trịnh nói xong liền nhìn Vương Trạch Vinh, y không để lộ vẻ mặt gì.
Bí thư Trịnh lần này là muốn thử Vương Trạch Vinh. Y muốn xem suy nghĩ thật tâm của Vương Trạch Vinh.
Đây không phải việc nhỏ, rơi vào sẽ là chém giết nhau bằng súng đạn. Lợi ích của quá nhiều người buộc vào đó, nếu như bọn họ biết mình sắp bị bắt, bị xử lý thì lực lượng chống trả là rất lớn.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quan khí của Bí thư Trịnh, hắn thấy chính khí của y rất lớn.
Có luồng chính khí mạnh như vậy, Vương Trạch Vinh liền yên tâm. Hắn nghiêm túc nói:
- Trung Quốc cần một hoàn cảnh an toàn ổn định để phát triển, nếu như để mặt những người đó làm tiếp thì sẽ dao động tới căn bản của Đảng ta, sẽ làm mất lòng dân, mất nước. Xin Tổng bí thư yên tâm, chỉ cần Trung ương ra lệnh, Hải Đông chúng tôi nhất định không làm Trung ương thất vọng.
Vương Trạch Vinh nói xong, chính khí trên người hắn đột nhiên tăng lên rất nhiều.
Có lẽ do cả hai đều lộ chính khí ra, Bí thư Trịnh nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ thân thiết hơn nhiều.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, cậu nói rất đúng. Chúng ta cần phải suy nghĩ cho lợi ích của quần chúng nhân dân, mà không phải suy nghĩ cho lợi ích một thiểu số người. Dù là ai nếu ảnh hưởng đến tổng thể quốc gia thì nhất định phải kiên quyết xử lý. Cậu yên tâm, Trung ương, vĩnh viễn không thỏa hiệp với những người đó.
Đây là muốn khai chiến. Bí thư Trịnh thấy Vương Trạch Vinh đã tỏ thái độ, biết Vương Trạch Vinh sẽ làm quân tiên phong. Y cũng biết việc này ũng khiến Vương Trạch Vinh khó khăn. Y nói:
- Cậu cần ủng hộ gì?
- Có Tổng bí thư ủng hộ là đủ rồi.
Vương Trạch Vinh nghĩ chuyện đến nước này, mình phải đi đầu, không muốn đi đầu cũng không được. Điều quan trọng nhất hắn cần là có sự ủng hộ của Bí thư Trịnh, các thứ khác cũng không có tác dụng mấy.
Bí thư Trịnh cười nói:
- Trạch Vinh, việc này không phải chuyện của một hai người, nó quan hệ đến đại sự quốc gia, cần phải tận dụng tất cả lực lượng có thể.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
- Thái độ của Bí thư Lâm cũng là rất quan trọng.
Bí thư Trịnh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh coi như hiểu ý đồ thực sự của Bí thư Trịnh. Y đây là hy vọng ngoài việc mình làm tiên phong thì cũng muốn kéo Bí thư Lâm vào việc này.
Dù Bí thư Trịnh không nói, Vương Trạch Vinh cũng hiểu chuyện của mình và Bí thư Lâm.
- Tôi cũng định đi gặp Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là nói.
Bí thư Trịnh nói:
- Đây là việc nên làm.
Vương Trạch Vinh thầm tính toán lực lượng của mình, Bí thư Trịnh và Bí thư Lâm. Nếu ba lực lượng này hợp lại thì khả năng thành công của việc này sẽ lớn hơn, dù dính tới nhân viên ở tầm trung tâm thì chắc cũng không có vấn đề gì.
Bí thư Trịnh đã nói rõ việc này phải xử lý, còn phải mạnh tay xử lý. Vương Trạch Vinh cũng biết việc này mình cần kiên định đứng về phía Bí thư Trịnh.
Ra khỏi văn phòng Bí thư Trịnh, Vương Trạch Vinh thấy có chút nặng nề. Thoạt nhìn Bí thư Trịnh đã hạ quyết tâm nhưng do Hải Đông đi đầu. Điều này nói rõ Bí thư Trịnh cũng có ý đồ của mình. Dù sao Bí thư Trịnh làm Tổng bí thư, y không thể tùy tiện đưa mình vào việc mạo hiểm.
Vương Trạch Vinh cũng biết chuyện nói đến nước này, hắn muốn không hành động cũng không thể.
Nếu như vậy, hắn chỉ có thể kiên trì tới cùng.
Vương Trạch Vinh bây giờ đang nghĩ cố gắng tăng cường lực lượng của mình. Bí thư Lâm đương nhiên là phải được ủng hộ, một vài lực lượng khác cũng cần có sự ủng hộ.
Nghĩ đến lực lượng của Ủy viên trưởng Lý, Vương Trạch Vinh cũng coi đó là một vũ khí bí mật của mình. Nếu được Ủy viên trưởng Lý ủng hộ thì khả năng an toàn của hắn sẽ cao hơn một chút.
Không biết Ủy viên trưởng tập Thái cực quyền đến đâu rồi. Hắn đã lâu không gặp Lý lão, có lẽ nên dành thời gian để đến nhà bọn họ mới được.