Quan Khí​

Chương 1700



Chu Thế Khánh càng nghĩ càng thấy lực lượng của Vương Trạch Vinh quá mạnh. Y cảm thấy khả năng mình tranh chức Phó chủ tịch với Vương Trạch Vinh là không thể. Lại nghĩ tới việc Lý Kiền Ý muốn xúi giục, Chu Thế Khánh không khỏi lắc đầu. mình lần trước trúng kế của Lý Kiền Ý nên đi tranh đoạt với Vương Trạch Vinh, cuối cùng để mình đứng im tại Sơn Thành.

Chu Thế Khánh cũng phát hiện một tình huống rất khó hiểu. Lực lượng của Vương Trạch Vinh như vô tận, mỗi lần mình nghĩ đó là lực lượng cuối cùng của Vương Trạch Vinh thì hắn lại xuất hiện lực lượng mới. Tên Vương Trạch Vinh cũng không biết tại sao luôn đứng được ở phía chính xác nhất.

Chu Thế Khánh đột nhiên có một ý tưởng mới. Con người không chấp nhận số mạng không được.

Lại nghĩ đến thuyết phong thủy thời gian trước đồn ầm lên ở quê Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh nghĩ thàm chẳng lẽ Vương Trạch Vinh thật sự là cá chép vượt Long môn? Nói như vậy bây giờ Vương Trạch Vinh coi như đã qua được Long môn.

Chu Thế Khánh bắt đầu mất đi suy nghĩ tranh đoạt với Vương Trạch Vinh.

Nếu không thể tranh với Vương Trạch Vinh thì tại sao mình không đặt mục tiêu khác?

Không tranh vị trí thứ nhất chẳng lẽ thứ hai, ba không được sao? Bây giờ mình đã dựa vào Bí thư Trịnh, chỉ cần có thể tránh ra Vương Trạch Vinh thì khả năng khác đều có thể.

Có suy nghĩ này, Chu Thế Khánh liền đặt mục tiêu vào Lý Kiền Ý. Lý Kiền Ý là lựa chọn đương nhiên cho chức Thủ tướng. Chẳng qua Vương Trạch Vinh và Lý Kiền Ý đều được coi là người Lâm hệ, những người ở Trung ương sao có thể chấp nhận cả Tổng bí thư và Thủ tướng đều do người của Lâm hệ nắm giữ Chỉ cần có một người là Tổng bí thư vậy người kia cùng lắm chỉ thuộc một trong chín thường vụ, mấy vị trí đầu là không thể. Bảo sao Lý Kiền Ý không sốt ruột. Y lo Vương Trạch Vinh lên vị trí Tổng bí thư thì y không thể lên chức Thủ tướng.

Tình hình đúng là như vậy, Bí thư Trịnh rõ ràng sẽ kiêm nhiệm khóa nữa, Chu Trạch Cương cũng sẽ làm thêm khóa nữa. Nếu Vương Trạch Vinh thuận lợi lên làm Phó chủ tịch thì giấc mộng làm Thủ tướng của Lý Kiền Ý sẽ tan vỡ. suy nghĩ duy nhất của Lý Kiền Ý bây giờ là ngăn Vương Trạch Vinh lên chức lần này.

Chu Thế Khánh lần trước phạm sai lầm chủ yếu là do quá nôn nóng, bây giờ y đã suy nghĩ rất rõ ràng. Y cho rằng Vương Trạch Vinh nếu lên làm Phó chủ tịch chưa chắc đã là chuyện xấu với mình. Có khi thừa dịp Vương Trạch Vinh lên chức mà gạt được Lý Kiền Ý ra ngoài.

Chu Thế Khánh cũng biết mọi người còn chưa lộ rõ ý đồ là xem tình hình trong quân đội. Chỉ cần Vương Trạch Vinh được quân đội ủng hộ thì không ai nhằm vào hắn nữa mà sẽ có mục tiêu khác.

Nếu Vương Trạch Vinh được Ngô lão ủng hộ, mình nên lập tức tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, nhất định phải tạo thành liên minh với Vương Trạch Vinh.

Chu Thế Khánh có suy nghĩ như vậy, Bí thư Trịnh cũng có suy nghĩ đó.

Bí thư Trịnh sớm nhận được thông báo Vương Trạch Vinh đến nhà Ngô lão vào hôm nay.

Ngồi trong văn phòng, Bí thư Trịnh không khỏi có điều phải suy nghĩ. Làm Tổng bí thư thì điều y quan tâm nhất chính là sự ổn định của Trung Quốc. Y cũng biết nhiều người không rõ vài chuyện. Vương Trạch Vinh có quan hệ mật thiết với Uông gia, như vậy Vương Trạch Vinh cũng sẽ hình thành quan hệ mật thiết với Bí thư Lâm. Lần này sau khi Hoa Thái Tường ngã, Bí thư Lâm thấy lực lượng của Vương Trạch Vinh nên khả năng ủng hộ Vương Trạch Vinh lên chức là chiếm đa số. Nếu có được sự ủng hộ của Bí thư Lâm thì Vương Trạch Vinh sẽ có lực lượng nhất định trong quân đội.

Hôm nay Ngô lão mời Vương Trạch Vinh tới nhà đây không phải là thái độ rất rõ ràng sao?

Gõ tay lên mặt bàn, Bí thư Trịnh đang muốn nhanh chóng nắm rõ tình hình hôm nay ở nhà Ngô lão.

Suy nghĩ một chút, Bí thư Trịnh gọi điện tới Tổng cục chính trị. Tổng cục trưởng Tôn Hiến Ngọc là người của Bí thư Trịnh. Bí thư Trịnh thân tiết nói:

- Hiến Ngọc, thông báo sáng ngày mai tổ chức hội nghị mở rộng, nội dung là nghiên cứu an toàn quốc gia. Đồng chí Vương Trạch Vinh nhất định phải tham gia.

Tôn Hiến Ngọc vội vàng vâng dạ nói đi làm ngay.

Gọi điện xong, Bí thư Trịnh nghĩ từ hội nghị lần này nhất định sẽ nhìn ra vấn đề. Nếu Vương Trạch Vinh có lực lượng trong quân đội thì không có lý gì không lộ ra.

Vương Trạch Vinh về nhà lúc khá muộn, ngoài tham gia bữa tiệc thì hắn cũng ngồi nói chuyện với nhân viên quan trọng của Ngô hệ.

Vương Trạch Vinh biết rõ mặc dù Ngô lão đã tỏ thái độ nhưng mình còn phải trao đổi nhiều thêm nữa mới được bọn họ chính thức ủng hộ.

Thông qua cuộc nói chuyện, Vương Trạch Vinh biết hiệu quả là khá tốt. Vốn những tướng lĩnh kia không phục hắn, bây giờ sau khi được Ngô lão tán thành thì mọi người cũng bỏ tâm trạng đó và có ý dựa vào hắn.

Vào trong xe, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Hoàng Phủ Tùng nói mai mình cần tham gia hội nghị quân ủy.

Vương Trạch Vinh nghĩ qua một chút là hiểu ý đồ tổ chức hội nghị của Bí thư Trịnh. Hôm nay việc mình tới Ngô gia người bình thường có thể không biết nhưng mấy người như Bí thư Trịnh không thể không biết. Đây là Bí thư Trịnh muốn xem lực lượng của mình.

Vương Trạch Vinh day day trán, hôm nay hắn đúng là rất mệt mỏi.

Xem ra đã đến lúc thể hiện lực lượng.

Xe vào đến nhà, Vương Trạch Vinh thấy nhà cửa vẫn sáng đèn.

Vương Trạch Vinh biết mọi người nhất định đã đến nhà hắn để chờ tin tức.

Quả nhiên Vương Trạch Vinh vừa vào liền thấy Lữ Hàm Yên đang nhăn nhó trông như muốn hỏi lại thôi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Yên tâm.

Lữ Hàm Yên vỗ vỗ ngực, cười hì hì nói:

- Mọi người rất lo cho anh, anh mau vào trong đi.

Vương Trạch Vinh gật đầu với cô rồi đi nhanh vào trong.

Hắn vừa vào thì đã cảm thấy đầy khói đập vào mặt. Mấy ông lão mặc dù đang ngồi nói chuyện nhưng cũng có chút nôn nóng. Còn cả mấy người trẻ như Hạng Định cũng ở đây.

Ngoài ra cũng có hai con, cháu Vệ gia, vợ chồng Uông Chính Côn, Trương Tất Tường, Lý Hạ, Vu Dương cũng ở đây.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Sao hôm nay mọi người đến đông đủ vậy?

Vương Trạch Vinh vừa vào, mọi người liền nhìn chằm chằm vào hắn, hy vọng có thể từ mặt hắn nhìn ra vấn đề gì đó. Mọi người đều có quan hệ với Vương Trạch Vinh, thấp nhất cũng là nhân vật quan trọng của Vương Hệ, nếu không lo thì sao được. Lý Hạ và Vu Dương cũng hẹn hôm nay đến nhà báo cáo công việc với Vương Trạch Vinh rồi mới biết tình hình. Việc có quan hệ đến khả năng lên chức của Vương Trạch Vinh nên hai người không đi mà lấy cớ hỗ trợ rồi ở lại dùng cơm, sau đó nói chuyện công việc với mấy ông lão.

Thời gian càng trôi càng làm người ta lo lắng, không ít người liên tục nhìn đồng hồ.

Bây giờ Vương Trạch Vinh đã về, mọi người có chút yên tâm.

Ai cũng biết sự ủng hộ của Ngô lão là rất quan trọng. Không phải nếu không có Ngô lão ủng hộ sẽ không thể lên chức, chủ yếu do Hoa Thái Tường là người được Ngô lão ủng hộ, bây giờ Hoa Thái Tường đã ngã thì người thay thế Hoa Thái Tường nhất định phải suy nghĩ đến ý của Ngô lão. Ngô lão không chừng sẽ gây chuyện thì sao?

- Trạch Vinh, chuyện thế nào rồi?

Trương Tất Tường lên tiếng đầu tiên. Ông vẫn luôn coi Vương Trạch Vinh là con cái trong nhà.

- Trương thúc, mọi chuyện đều thuận lợi, do có nhiều người nên cháu ngồi nói chuyện khá lâu.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Câu này vừa ra khiến mấy ông lão gật đầu, mấy người trẻ đều vui mừng ra mặt.

Vương Trạch Vinh nói rất rõ, Ngô lão đã chấp nhận ủng hộ hắn.

Hạng Nam đứng lên cười nói với mọi người:

- Trạch Vinh mệt rồi, mọi người về thôi.

Nói xong ông vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi đi ra ngoài đầu tiên.

Vệ Hồng Lâm cũng đứng lên vỗ vai Vương Trạch Vinh và đi.

Uông Nhật Thần nói liền hai chữ tốt tốt.

Trương Tất Tường cũng đầy kích động bắt tay Vương Trạch Vinh:

- Cháu nghỉ ngơi cho tốt.

Lần lượt từng người hưng phấn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.