Quan Khí​

Chương 192: Hạng Nam an bày cho Vương Trạch Vinh



Lữ Hàm Yên ngồi nói chuyện với họ hàng, Hạng Nam liền gọi riêng Vương Trạch Vinh vào thư phòng của mình.

- Trạch Vinh, công tác của con ở huyện Khai Hà về cơ bản bố biết. Nói thật, bố rất không hài lòng với công tác của con. Từ sau khi con nhận chức thì toàn đấu với bí thư và chủ tịch huyện, điều này rất không tốt. Con không biết một cấp dưới cứ đấu với cấp trên sẽ làm cho người ta có ấn tượng gì không. Đó là con không biết điều. Một cán bộ, đặc biệt là cán bộ đến cấp bậc như con, mọi người đều có chỗ dựa. Tại điểm này đã không thể so sánh ai có ưu thế hơn ai. Nếu muốn tiến bộ nhanh hơn người khác thì cần nhất là đạt được thành tích, như vậy người ta mới có thể thừa nhận con.

Hạng Nam đưa cho Vương Trạch Vinh điếu thuốc rồi chân thành nói. Lão hy vọng có thể bù đắp cho Vương Trạch Vinh ở phương diện này.

Đây là lần đầu tiên Hạng Nam tỏ vẻ bất mãn với công tác của Vương Trạch Vinh, vì vậy hắn có chút giật mình.

- Có phải con nghĩ công tác xây dựng Hợp tác xã của con làm rất tốt?

Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.

- Đúng, xây dựng Hợp tác xã đúng là có chút thành tích, nhưng đây không phải hoàn toàn do một mình con làm ra, ở đây ngưng tụ rất nhiều người, có cả cố gắng của tiền nhiệm của con. Nếu như muốn dùng cái này để nói thì thành tích có chút tác dụng, nhưng thành tích này yếu đi nhiều.

Hạng Nam phân tích cho Vương Trạch Vinh hiểu.

Vương Trạch Vinh thực ra vẫn tự hào về công tác này. Hắn cảm thấy mình đã đạt được thành tích rất lớn, ít nhất khiến thu nhập của quần chúng nhân dân tăng cao. Bây giờ nghe Hạng Nam phê bình như vậy, trong lòng đúng là khó có thể nhận.

Thấy vẻ mặt không phục của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam cười nói:

- Hạng Đào và Hạng Quang sở dĩ có lực lượng của Hạng gia mà không phát triển mạnh đó là bọn chúng không làm ra được thành tích. Một quan chức thì thành tích là vô cùng quan trọng. Bây giờ Hạng Quang còn đỡ chút, nó đã làm Bí thư huyện ủy nên chỉ cần làm ra thành thích thì sự phát triển của hắn còn nhanh hơn Hạng Đào. Còn con, bây giờ thiếu nhất chính là thành tích. Chỉ cần con có thành tích, bố có thể sử dụng lực lượng khiến con không ngừng tăng lên.

- Mặc dù xây dựng Hợp tác xã là do tiền nhiệm mở đầu, nhưng bọn họ chỉ làm cái khung mà thôi. Toàn bộ các công tác khác là con làm mà.

Vương Trạch Vinh nói.

Hạng Nam nói:

- Xem ra con vẫn chưa thấy rõ ràng. Xây dựng Hợp tác xã đúng là thành tích nhưng việc này không phải do mình con làm ra, chia quá nhiều. Vì vậy con cũng không thể hiện được quá nhiều.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ, việc này không tính là của riêng hắn. Thực ra hắn đã sớm phải chia thành tích cho người khác.

- Trạch Vinh, bố rất hy vọng vào con, bố hy vọng con phát triển rất nhanh. Nhưng nếu không thể đứng đầu một phương thì sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của con.

Hạng Nam nói đến đây rồi cười cười với Vương Trạch Vinh:

- Vừa nãy Hạng Đào hỏi bố về chuyện điều đi, đây là sự thật. Bố có thể điều đến bộ Nông nghiệp giữ chức Bộ trưởng. Về cơ bản bố không thể giúp được nhiều cho con.

Vương Trạch Vinh rốt cuộc đã xác định Hạng Nam phải điều đi. Nhưng hắn cũng biết Hạng Nam nhất định sẽ bố trí cho mình.

Hạng Nam hài lòng vì biểu hiện lúc này của Vương Trạch Vinh:

- thành phố Hoa Khê là nơi khá phát triển, làm quan ở nơi này thì rất thoải mái nhưng nếu muốn làm ra thành tích lại có chút khó khăn. Bố hy vọng con có thể đến một nơi tương đối lạc hậu. Bố biết con có không ít quan hệ trên tỉnh, phải lợi dụng tốt quan hệ này. Con tranh thủ tỏng vòng một hai năm làm ra thành tích, đến lúc đó cơ hội phát triển sẽ lớn hơn nữa. Đương nhiên bố mặc dù đi nhưng người trong tỉnh vẫn chiếu cố con.

- Nhưng con vừa mở ra được cục diện ở huyện Khai Hà mà.

Vương Trạch Vinh rất thích cuộc sống hiện nay. Mấy thường vụ đều nghe hắn, bây giờ đột nhiên rời đi thì hắn không muốn.

Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh không muốn bỏ nên cười nói:

- Chỉ có trải qua nhiều kinh nghiệm thì mới có tác dụng cho sự phát triển của con. Bây giờ tình hình ở thành phố Hoa Khê bố cũng biết. Ở Huyện Khai Hà không ai dám đấu với con, bọn họ nghĩ con có quan hệ với bố, thành phố Hoa Khê cũng là như vậy. Như vậy mặc dù có lợi cho sự phát triển của con, nhưng cũng có ảnh hưởng tiêu cực. Con sẽ bị đóng dấu là nhờ chỗ dựa mà lên chức, điều này khiến người ta cảm thấy con không có năng lực. Như vậy sẽ không tốt cho sự phát triển của con.

Vương Trạch Vinh cẩn thận phân tích thì thấy có lý. Từ thái độ của Trịnh Chí Minh đối với hắn trong thời gian gần đây là nhìn ra được.

Nghĩ đến đám cấp dưới của mình, Vương Trạch Vinh nói:

- Nếu con đi thì các người theo con sẽ như thế nào?

Hạng Nam cười nói:

- Trong chốn quan trường có một đạo lý là kẻ khôn thì sống, nếu bọn họ chỉ có thể dựa vào con mà sống thì không có bao nhiêu tác dụng với con. Đám tay chân như vậy thì không cần. Nếu sau khi con rời đi mà bọn họ có thể thuận lợi phát triển, vậy bọn họ có năng lực. Đương nhiên cần nhất là bọn họ vẫn phải trung thành với con.

Hạng Nam vẫy tay cười nói:

- Đạo lý này con không cần hiểu, đến một trình độ nhất định là con tự hiểu.

Thấy Hạng Nam đã suy nghĩ từ trước, Vương Trạch Vinh chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Hắn hỏi Hạng Nam:

- Con sẽ đi đâu?

- Huyện Đại Phường.

Hạng Nam nói.

- Huyện Đại Phường?

Vương Trạch Vinh biết huyện này. Đây là một trong những huyện nghèo nhất tỉnh, đúng là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi. Vương Trạch Vinh có chút kinh ngạc nhìn Hạng Nam, không biết sao lão lại điều mình đến đó.

- Huyện Đại Phường đang thiếu chủ tịch, con có thể đến đó nhận chức này.

Hạng Nam nói.

Thì ra tăng lên một bậc. Vương Trạch Vinh coi như hiểu ý đồ của Hạng Nam. Một phó chủ tịch thường trực huyện giàu đến làm chủ tịch huyện nghèo, sẽ có người nói là hắn bị đày ải.

Hạng Nam nói:

- Bí thư thị ủy Thành phố Quán Hà – Tiền Dịch Tài nghe lời bố. Con đến Huyện Đại Phường thì sẽ được anh ta giúp nhiều. Chỉ cần làm nhiều một chút thì không khó để tạo thành tích.

Hạng Nam có lẽ biết mình sẽ đi nên đề bạt Vương Trạch Vinh lên một cấp, sau đó tìm một thân tín chiếu cố hắn.

- Chẳng may bố đi và Tiền Dịch Tài bị xuống thì sao?

Vương Trạch Vinh có chút lo lắng mà hỏi.

Hạng Nam cười ha hả mà nói:

- Con quá con thường bố rồi. Bố còn có thế lực trên tỉnh mà. Dù bố đi thì kẻ muốn đụng đến người của bố cũng phải suy nghĩ. Hơn nữa bố đâu mất chức mà là lên bộ Nông nghiệp.

- Vậy Hàm Yên thì sao ạ?

Thấy Vương Trạch Vinh hỏi đến tình hình về Lữ Hàm Yên, Hạng Nam gật đầu nói:

- Bố đã có sắp xếp điều Hàm Yên lên tỉnh. Lữ Khánh Phân cũng điều lên văn phòng Ủy ban tỉnh công tác.

Chuyện đã như vậy nên Vương Trạch Vinh biết nói gì cũng vô dụng.

Hạng Nam cười nói:

- Đây là một lần rèn luyện con. Con phát triển quá thuận lợi, không mất bao lâu đã thành phó chủ tịch thường trực, đây là trụ cột không chắc. Huyện Đại Phường là huyện có kinh tế kém, con nếu có thể thay đổi bộ mặt tức là đã đạt được thành tích. Đến lúc đó bên trên hơi vận động chút là sẽ thăng chức.

Việc này làm Vương Trạch Vinh có chút buồn bực. Hắn không biết Hạng Nam nghĩ như thế nào mà điều hắn từ huyện giàu đến huyện nghèo.

Vương Trạch Vinh không biết đó là Hạng Nam muốn tăng cường bồi dưỡng Vương Trạch Vinh. Nếu tiếp tục công tác ở huyện Khai Hà, trong thời gian ngắn Vương Trạch Vinh không thể thành chủ tịch huyện. Bây giờ hắn có thể làm phó chủ tịch thường trực đã là quá rồi, nếu tăng lên làm chủ tịch huyện thì quá miễn cưỡng. Đến lúc đó sẽ có nhiều người phản đối, đây là tai nạn quá lớn đối với Vương Trạch Vinh.

Bây giờ trong chốn quan trường đúng là minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Theo Hạng Nam thấy thì Vương Trạch Vinh vẫn còn chưa hiểu nhiều về quan trường.

Hạng Nam suy nghĩ khá lâu mới có ý này. Huyện Đại Phường là một huyện nghèo, người từ bên ngoài căn bản không muốn đến dây. Vương Trạch Vinh là một phó chủ tịch thường trực huyện giàu đến đó làm chủ tịch huyện thì sẽ không ai nói gì. Còn có người nói đây là đi xuống một mức.

Hai người nói chuyện một lát rồi đi ra ngoài.

Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói:

- Có chuyện gì thế anh?

Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam, Hạng Nam nói:

- Bố chuẩn bị để Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường giữ chức chủ tịch huyện.

- Huyện Đại Phường?

Lữ Hàm Yên kinh ngạc. Nàng biết đó là huyện nghèo. Nàng đúng là không ngờ bố mình lại đưa Vương Trạch Vinh đến đó.

Hạng Nam ngồi xuống nói:

- Trạch Vinh phát triển quá thuận lợi, đây là chuyện không tốt. Bố đưa Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường là muốn giấu đi, hai là muốn làm ra thành tích. Bố tin rằng một hai năm sau Trạch Vinh sẽ phát triển.

Lữ Hàm Yên nói:

- Con cũng muốn đi theo Trạch Vinh.

Hạng Nam nói:

- Lần này con không được đi, dù sao giao thông bây giờ cũng thuận tiện. Trạch Vinh muốn về cũng dễ mà. Con và Lữ Khánh Phân được điều lên tỉnh, để Trạch Vinh ở Huyện Đại Phường chú tâm vào công việc. Bố rất hy vọng vào Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không hy vọng Lữ Hàm Yên đến đó chịu khổ với mình, vì thế nói:

- Hàm Yên, nghe bố nói đi. Em làm trên tỉnh nhé. Hàng tháng anh sẽ về mấy ngày. Hơn nữa Huyện Đại Phường khá nghèo, anh cũng sẽ thường xuyên lên tỉnh làm việc. Em và mẹ ở trên tỉnh sẽ thuận tiện cho anh hơn.

Vương Trạch Vinh khuyên mãi nên Lữ Hàm Yên cũng đành phải nghe theo sự sắp xếp này.

Biết Vương Trạch Vinh phải đến Huyện Đại Phường, Hạng Tâm Lam nói thành tích không thể không có các nhà đầu tư, đến lúc đó chỉ cần có hạng mục thích hợp thì bà ta sẽ đến ủng hộ.

Lời này làm cho Vương Trạch Vinh thấy Hạng gia cũng khá quan tâm mình:

- Cảm ơn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.